Tôi đạp xe qua con đường làng quen thuộc, gió mát rượi thổi qua những cánh đồng lúa xanh mướt. Đã ba tháng rồi tôi chưa về thăm mẹ, công việc ở thành phố ngốn hết thời gian. Hôm nay, tranh thủ ngày nghỉ, tôi quyết định về quê để tận hưởng chút không khí yên bình và ôm mẹ một cái thật chặt.

Vừa bước vào sân, mùi thơm của cơm mẹ nấu đã phả vào mũi, khiến bụng tôi réo lên. Nhưng khi đẩy cửa bước vào nhà, tôi khựng lại. Một người đàn ông lạ hoắc, trạc ngoài năm mươi, đang ngồi nhàn nhã trên ghế mây, tay cầm ly cà phê đen, mắt dán vào tờ báo. Ông ta mặc áo sơ mi trắng phẳng phiu, nhìn chẳng giống người làm đồng áng. Căn nhà nhỏ của mẹ, nơi chỉ có tôi và mẹ từ nhỏ đến lớn, sao lại có một người đàn ông xa lạ ngồi ung dung thế này? Máu trong người tôi bắt đầu sôi lên.

“Mẹ ơi!” Tôi gọi lớn, cố kìm cơn tức. Mẹ từ bếp bước ra, trên tay cầm đĩa cá kho, cười tươi như không có gì lạ.

“Con về rồi hả? Vào ăn cơm đi, mẹ làm món con thích đây!” Mẹ đặt đĩa cá xuống bàn, vẫn vô tư như mọi ngày.

“Người này là ai vậy mẹ?” Tôi chỉ tay về phía người đàn ông, giọng không giấu được sự bực bội. Ông ta ngẩng lên, mỉm cười hiền lành, nhưng tôi chẳng thèm đáp lại.

Mẹ nhìn tôi, rồi nhìn ông ta, bất chợt thở dài. “Ngồi xuống đi con, mẹ có chuyện muốn nói.”

Tôi ngồi xuống, lòng đầy nghi hoặc. Người đàn ông đặt ly cà phê xuống, nhìn mẹ như muốn nhường lời. Mẹ hít một hơi sâu, rồi nói: “Đây là chú Nam. Mẹ… mẹ định cưới chú ấy.”

Tôi sững sờ, như vừa bị ai tát một cái. “Cưới? Mẹ nói gì vậy? Sao đột nhiên lại cưới? Con chưa từng nghe mẹ nhắc đến người này!” Giọng tôi run lên, không tin nổi vào tai mình.

Mẹ nắm tay tôi, mắt ngân ngấn nước. “Con à, mẹ sống một mình bao năm, nuôi con khôn lớn, mẹ chẳng mong gì cho mình. Nhưng giờ con đã có cuộc sống riêng, mẹ cũng cần một người bầu bạn. Chú Nam là bạn học cũ của mẹ, hai người gặp lại năm ngoái, và… chú ấy tốt với mẹ lắm.”

Tôi quay sang nhìn người đàn ông – chú Nam. Ông ta vẫn ngồi đó, ánh mắt chân thành nhưng không chen ngang. Tôi muốn hét lên, muốn hỏi tại sao mẹ không nói với tôi sớm hơn, nhưng nhìn mẹ, tôi lại thấy một ánh sáng lạ lùng trong mắt bà. Mẹ đang hạnh phúc, điều mà tôi hiếm thấy kể từ khi bố mất.

Cả buổi chiều hôm đó, tôi ngồi nghe mẹ kể. Chú Nam là người góa vợ, sống tử tế, hay giúp đỡ bà con trong làng. Mẹ và chú gặp lại trong một buổi họp lớp, rồi dần thân thiết. Chú không hứa hẹn gì to tát, chỉ đơn giản là mang đến cho mẹ cảm giác được quan tâm, được sẻ chia.

Tôi vẫn còn sốc, vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận. Nhưng khi nhìn mẹ cười rạng rỡ, tôi biết mình không thể ích kỷ. Có lẽ, tôi cần thời gian để làm quen với sự thay đổi này, để hiểu rằng mẹ cũng có quyền tìm hạnh phúc cho riêng mình.

Tối đó, tôi ngồi bên mẹ, ăn bữa cơm với cá kho và nghe mẹ kể về những ngày tháng tới. Chú Nam lặng lẽ rửa bát ở góc bếp. Lần đầu tiên, tôi thấy ngôi nhà này không chỉ là nơi tôi trở về, mà còn là nơi mẹ đang bắt đầu một chương mới của đời mình.