Nghe lý do muốn quay về, tôi hiểu cô ấy không hề hối hận, chỉ đang tìm cách thoát khỏi sự nhàm chán của mình.

Tôi là tác giả bài: “Vợ rời bỏ bố con tôi để đi theo hạnh phúc mới”, chuyện xảy ra gần hai tháng, tôi vẫn bình yên bên con nhưng lòng còn nặng trĩu. Đêm vừa rồi, đã 23h đêm, tôi ngồi bên bàn làm việc, con trai ngủ từ lâu, khuôn mặt bình yên như một thiên thần nhỏ. Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, phá tan không gian yên tĩnh, tôi chần chừ đứng dậy, bước ra cửa. Qua ô kính mờ, bóng dáng một người phụ nữ hiện ra, nhỏ nhắn và quen thuộc, đó là vợ cũ. Cô ấy mặc chiếc áo khoác dày, khuôn mặt tái nhợt vì lạnh. Dưới ánh đèn mờ nhạt, tôi nhận ra đôi mắt cô ấy có chút gì đó khẩn khoản nhưng cũng lạnh lùng đến xa lạ. Gió thổi qua, mang theo hơi lạnh lùa vào nhà, tôi chẳng để tâm.

Tôi đứng im, không nói gì, chỉ nhìn cô ấy. Cô ấy cũng không bước vào, như đang đợi tôi mở lời. Cuối cùng, giọng cô ấy vang lên, nhỏ và ngập ngừng. Cô ấy nói muốn quay lại, muốn xin lỗi vì những gì đã làm. Tôi nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Những gì cô ấy nói sau đó khiến tôi không thể kiềm chế cảm xúc, muốn quay về với bố con tôi vì chán người kia. Gia đình này, cuộc sống này, với cô ấy chỉ là những lựa chọn tạm bợ sao? Tôi nhìn cô ấy, không giấu được sự thất vọng. Từng kỷ niệm ùa về nhưng chúng không còn đẹp đẽ nữa, chỉ chất chứa nỗi đau và sự phản bội. Tôi nghĩ đến đêm cô ấy rời đi, đến ánh mắt vô cảm khi cô ấy bỏ lại con trai đang khóc gọi mẹ.

Sau tất cả, cô ấy quay lại với lý do ngớ ngẩn như vậy sao? Tôi nói rõ rằng không chấp nhận việc quay lại. Tôi không muốn con trai mình lớn lên trong một môi trường bất ổn, cũng không muốn tiếp tục bị tổn thương. Cô ấy đứng đó, ánh mắt thoáng biến sắc nhưng không lâu. Thái độ hờ hững của cô ấy càng khiến tôi chắc chắn rằng quyết định của mình là đúng. Cô ấy không hề hối hận thực sự, chỉ đang tìm cách thoát khỏi sự nhàm chán của bản thân. Không chờ cô ấy nói gì thêm, tôi khép cửa lại, chặn đứng mọi hy vọng. Bên trong căn nhà, tôi dựa lưng vào cánh cửa, thấy lòng nhẹ nhõm. Đêm đó, tôi ngồi bên giường con trai, nhìn khuôn mặt ngây thơ của con mà tự nhủ rằng, tôi phải mạnh mẽ hơn nữa.

Hai ngày sau, tôi vẫn bị ám ảnh bởi đêm đó. Tôi tự hỏi mình liệu có quá tàn nhẫn, nhưng rồi lại nhớ đến câu nói lạnh lùng của cô ấy trước khi rời đi hai tháng trước. Tôi biết mình đã đúng. Đây không phải là người mà tôi có thể đặt niềm tin lần thứ hai. Cô ấy đã không chỉ rời bỏ tôi mà còn bỏ rơi cả đứa con vô tội. Làm sao tôi có thể quên? Tôi biết rồi có một ngày cô ấy sẽ trở về nhưng không ngờ lại sớm như vậy. Nhưng tôi nhận ra rằng cuộc đời tôi giờ đây chỉ còn một con đường: tập trung vào công việc và chăm sóc con trai. Chúng tôi không cần ai khác, chỉ cần nhau. Dù những kỷ niệm cũ vẫn ám ảnh, tôi quyết tâm biến chúng thành động lực để sống tốt hơn. Có lẽ, tình yêu thực sự không phải là việc níu giữ quá khứ, đó là học cách buông bỏ để hướng đến tương lai.