Mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ, cả đời bà tần tảo làm việc không ngừng nghỉ. Với thu nhập 80 triệu mỗi tháng từ việc kinh doanh vải sỉ, bà là trụ cột của gia đình. Chúng tôi luôn nghĩ bà giàu có, nhưng bà sống giản dị đến lạ, chẳng bao giờ khoe khoang, cũng chẳng ai biết bà cất tiền ở đâu. Ngày bà đột ngột qua đời vì một cơn đau tim, cả nhà tôi rơi vào hỗn loạn. Không phải chỉ vì nỗi đau mất mẹ, mà còn vì một bí ẩn không ai giải thích nổi: tìm khắp nhà, từ hộc tủ, két sắt, đến từng chiếc áo cũ của bà, không có lấy một đồng.
Chị em tôi lục tung mọi ngóc ngách. “Mẹ kiếm bao nhiêu tiền mà không để lại gì thế này?” chị gái tôi gào lên, giọng đầy hoang mang. Anh rể tôi, người vốn ít nói, chỉ ngồi im lặng ở góc phòng, tay ôm đầu. Chúng tôi bắt đầu nghi ngờ nhau, lời qua tiếng lại, thậm chí còn nghĩ mẹ đã bị ai đó lừa mất hết tài sản trước khi mất. Không khí tang lễ nghẹt thở bởi tranh cãi, nghi kỵ.
Đến ngày thứ ba, khi mọi người đã kiệt sức, em rể tôi – chồng của cô em út – lặng lẽ bước vào phòng, đặt lên bàn một chiếc hộp gỗ cũ kỹ. “Cái này mẹ đưa anh giữ trước khi mất,” cậu ấy nói, giọng trầm đục. Chiếc hộp nhỏ, sờn màu, trông chẳng có gì đặc biệt, chỉ được khóa bằng một ổ khóa rỉ sét. Chúng tôi nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ, rồi chị gái tôi giật lấy, dùng búa đập mạnh. Nắp hộp bật ra.
Bên trong không phải vàng, cũng chẳng phải tiền. Chỉ có một xấp giấy nhàu nhĩ, vài tấm ảnh cũ, và một lá thư viết tay. Lá thư của mẹ. Bà viết rằng suốt bao năm, bà đã dùng hết tiền kiếm được để âm thầm giúp đỡ người khác: trả nợ cho những gia đình khốn khó trong làng, xây trường học ở vùng sâu, gửi tiền cho trẻ mồ côi qua một tổ chức từ thiện mà bà giấu kín. “Mẹ không muốn các con biết, vì mẹ sợ các con sẽ ngăn cản. Mẹ chỉ mong các con sống tử tế, đừng để tiền làm mờ mắt,” bà viết.
Nhưng điều khiến chúng tôi chết lặng là dòng cuối cùng: “Còn lại 500 triệu mẹ để dưới sàn gỗ trong phòng ngủ, chỗ cái giường cũ. Dùng nó mà lo cho nhau, đừng tranh giành.” Chúng tôi lao đến phòng mẹ, tháo tung sàn gỗ, và đúng như lời bà, một chiếc túi vải chứa tiền nằm đó, nguyên vẹn. Nhưng chẳng ai trong chúng tôi cảm thấy vui. Tiền nằm trong tay, mà lòng nặng trĩu.
Mẹ đã sống một cuộc đời chúng tôi không hề hay biết, và đến cuối cùng, thứ bà để lại không chỉ là tiền, mà là một bài học câm lặng. Chúng tôi ôm nhau khóc, không phải vì tìm được tiền, mà vì nhận ra mình đã hiểu mẹ quá muộn. Chiếc hộp gỗ ấy không chỉ mở ra bí mật, mà còn mở ra nỗi day dứt mãi không nguôi trong lòng mỗi đứa con.
News
Bà mẹ đơn thân chưa đồng ý làm bạn g:ái vì tôi bị h:ói và nói ng:ọng
Ngoài ra em còn bảo vì chúng tôi chưa từng gặp mặt dù chỉ cách nhau 4 km, do tôi quá bận với công việc, về quê, xây nhà. Tôi sinh năm 1984, có hai bằng cao học tại Nhật…
Cưới vợ 5 năm, hạnh phúc tưởng chừng viên mãn nào ngờ để vợ đi làm ở công ty và cái kết
Anh Quảng cưới vợ 5 năm, hạnh phúc tưởng chừng viên mãn. Hơn 1 tháng trước, anh để vợ đi làm công ty, rồi nghe tin cả dãy trọ bàn tán rằng vợ có người yêu mới. Không tin, anh…
Run rẩy phát hiện bí mật của cô dâu khi người yêu cũ tới đám cưới mừng phong bì 503 nghìn
Lan bước vào đám cưới của Tuấn – người yêu cũ của cô – với nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Sau bao năm yêu nhau, họ chia tay vì những mâu thuẫn không thể hàn gắn. Hôm…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy. Chồng tôi bị tai nạn giao thông, gãy chân, phải nằm viện cả tuần. Nhà chỉ có hai vợ chồng và…
Lương hưu của ông lên tới 70 triệu mỗi tháng – một con số khủ;ng khiế::p đối với một người làm công chức bình thường
Ông Nam, bố chồng tôi, là một người đàn ông giản dị đến lạ. Ông sống trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở ngoại ô, chẳng bao giờ khoe khoang, cũng chẳng để lộ chút gì về cuộc đời…
Tôi với tay lấy điện thoại, tay run run mở khóa
Nửa đêm, tôi đang mơ màng thì tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn đầu giường kéo tôi tỉnh giấc. Màn hình sáng lên trong bóng tối, tôi liếc sang thấy tên chồng – Hoàng – hiện lên cùng…
End of content
No more pages to load