Ngày cưới tôi, mẹ chồng gọi tôi vào phòng riêng. Bà mỉm cười hiền hậu, đặt vào tay tôi một chiếc hộp nhỏ. Bên trong là hai chỉ vàng – hai chiếc nhẫn lấp lánh. “Coi như quà mẹ cho con, giữ mà làm vốn,” bà nói, giọng ấm áp. Tôi cảm động lắm, ôm chầm lấy bà, nghĩ mình thật may mắn khi có một người mẹ chồng tâm lý.

Ba năm trôi qua, cuộc sống hôn nhân không phải lúc nào cũng suôn sẻ. Chồng tôi làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất. Tôi phải bán từng món trang sức để trang trải, nhưng chưa bao giờ động đến hai chỉ vàng mẹ chồng tặng. Với tôi, đó không chỉ là tài sản, mà còn là kỷ niệm thiêng liêng của ngày cưới.

Rồi một buổi chiều, mẹ chồng bất ngờ đến nhà. Bà ngồi xuống ghế, ánh mắt lạnh tanh, không còn nét hiền từ như xưa. “Con còn giữ hai chỉ vàng mẹ cho không?” bà hỏi. Tôi gật đầu, mừng rỡ chạy vào lấy ra khoe. Nhưng chưa kịp nói gì, bà tiếp lời: “Tốt. Giờ con trả mẹ chín chỉ đi.”

Tôi sững sờ, tưởng mình nghe nhầm. “Dạ, mẹ nói sao ạ? Con… con chỉ được mẹ cho hai chỉ thôi mà?” Bà cười nhạt, rút từ túime một tờ giấy nhàu nhĩ ra khỏi túi. Đó là hợp đồng vay tiền mà chồng tôi ký ba năm trước, khi anh vay chín chỉ vàng từ bà để mở cửa hàng. “Nó hứa sẽ trả mẹ dần, nhưng giờ nợ vẫn còn nguyên. Mẹ chờ lâu rồi, giờ mẹ cần tiền gấp. Hai chỉ vàng kia coi như mẹ cho con, nhưng chín chỉ còn lại, con phải trả.”

Tim tôi như ngừng đập. Chồng tôi chưa từng kể chuyện này. Tôi nhìn bà, rồi nhìn tờ giấy – chữ ký anh rõ mồn một. Mẹ chồng thở dài: “Mẹ không muốn làm khó con, nhưng mẹ già rồi, cần tiền dưỡng già. Nếu con không trả được, thì… thôi, mẹ lấy lại căn nhà này vậy.” Đó là căn nhà chúng tôi đang ở – tài sản duy nhất của tôi, do bố mẹ tôi để lại.

Tôi quỵ xuống, nước mắt rơi. Ba năm chung sống, tôi chưa từng nghi ngờ chồng mình giấu giếm điều gì. Giờ đây, món quà cưới tôi trân trọng hóa ra chỉ là cái bẫy, và lòng tin tôi dành cho cả chồng lẫn mẹ chồng tan thành mây khói. Mẹ chồng đứng dậy, giọng bình thản: “Con suy nghĩ đi. Mẹ cho con một tuần.” Rồi bà bước ra, để lại tôi với nỗi đau không lời.