Trong một buổi chiều nắng nhạt, căn gác mái của ngôi nhà cổ nằm ở vùng quê Bắc Bộ tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió khẽ luồn qua khe cửa sổ gỗ cũ kỹ. Lan và Hương, hai chị em sinh đôi giống nhau như hai giọt nước nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, đang chăm chú lục lọi từng thùng giấy cũ phủ đầy bụi. Đống sách, ảnh gia đình cũ, và những kỷ vật từ thời xa xưa nằm im lìm như chứng nhân của cả một đời người.
“Chị Lan, chị nhìn xem cái này là gì này?” Hương hào hứng lôi ra một chiếc hộp nhỏ cũ kỹ với dòng chữ “Hành trình nguồn cội” in trên nắp.
Lan nhíu mày, tò mò cầm lấy chiếc hộp từ tay em gái. “Xét nghiệm ADN à? Bà ngoại có bao giờ nói về cái này đâu nhỉ?”
Hương nhún vai. “Có lẽ bà chưa kịp làm thì đã mất.”
Cả hai chị em nhìn nhau, rồi Hương hăm hở mở hộp, bên trong là hai ống nghiệm nhỏ cùng một tờ hướng dẫn và bao thư đã được trả trước. Lan mỉm cười tinh nghịch. “Hay là mình làm thử nhỉ? Biết đâu lại tìm được gốc gác hoàng gia thì sao!”
Hương, người luôn cẩn thận và chỉn chu, cầm tờ hướng dẫn lên đọc kỹ từng bước, trong khi Lan – cô gái thích mạo hiểm – đã nhanh chóng cầm que lấy mẫu và làm theo. Chỉ trong vài phút, hai chị em đã hoàn thành việc lấy mẫu, cẩn thận đóng gói vào bao thư gửi đi.
“Chị nghĩ mình có thể có chút dòng máu nào đó thú vị không?” Hương cười hỏi.
“Chắc chắn rồi. Biết đâu mình lại là hậu duệ của một dòng tộc bí ẩn nào đó thì sao!” Lan trêu đùa, cả hai bật cười thích thú.
Hai tuần sau, khi đang ngồi trên hiên nhà nhâm nhi tách trà chiều, Lan mở hộp thư điện tử và mắt cô sáng lên khi thấy thư trả kết quả từ trung tâm xét nghiệm.
“Hương! Kết quả ADN có rồi này!”
Lan gần như nhảy bật khỏi ghế, vẫy tay gọi Hương đang đứng dưới sân, nơi cô em gái sinh đôi vừa tỉ mỉ chăm sóc mấy luống hoa cúc họa mi. Hương ngẩng lên, ánh mắt thoáng chút nghi ngại nhưng cũng không giấu được sự tò mò. Cô lau tay vào tạp dề, bước nhanh lên hiên nhà, nơi Lan đã mở sẵn laptop trên chiếc bàn gỗ nhỏ.
“Chị đừng có đọc trước em nhé!” Hương nói, giọng nửa đùa nửa nghiêm túc, kéo ghế ngồi sát bên chị.
Lan cười khúc khích. “Chưa đâu, chị đợi em mà. Nhưng mà hồi hộp thật đấy. Tự nhiên chị thấy hơi… kỳ lạ.”
Hương nhíu mày. “Kỳ lạ gì? Chị lại tưởng tượng gì nữa rồi?”
“Thì… nhỡ kết quả nó kỳ quái thì sao? Chẳng hạn như mình không phải người Việt hoàn toàn, hay là có liên quan đến một bí mật gì đó của gia đình mà bà ngoại chưa từng kể?” Lan nói, giọng hạ thấp như thể đang kể chuyện ma quái.
Hương lườm chị. “Chị xem phim nhiều quá rồi đấy. Thôi mở đi, đừng đoán mò nữa.”
Lan hít một hơi thật sâu, nhấn vào email. Màn hình hiện lên hai tệp đính kèm, một cho Lan và một cho Hương. Cô nhấp vào tệp của mình trước, và một biểu đồ đầy màu sắc hiện ra, kèm theo các thông tin chi tiết về nguồn gốc di truyền. Hương nheo mắt nhìn màn hình, cố gắng đọc nhanh qua các con số và biểu đồ.
“Chà, 92% Đông Á, chủ yếu là Việt Nam, không bất ngờ lắm,” Lan đọc to, giọng hơi thất vọng. “Còn lại là một chút Trung Quốc và… 3% không xác định? Cái gì đây?”
Hương cười khẽ. “Không xác định chắc là do mẫu cũ, hoặc công nghệ chưa đủ để phân tích hết. Để em xem của em nào.”
Cô nhấp vào tệp của Hương, và cả hai chị em bất chợt im lặng. Biểu đồ của Hương trông… khác. Rất khác. 78% Đông Á, nhưng có tới 15% châu Âu – cụ thể là khu vực Bắc Âu – và 7% thuộc một nhóm dân tộc thiểu số ở Tây Á mà cả hai chưa từng nghe đến.
Lan quay sang nhìn Hương, mắt tròn xoe. “Cái gì thế này? Sao lại khác nhau? Chị em sinh đôi mà, phải giống nhau chứ!”
Hương lặng người, tay nắm chặt mép bàn. “Chị… chị chắc chắn mình gửi đúng mẫu chứ? Không lẽ nhầm lẫn gì ở trung tâm xét nghiệm?”
Lan lắc đầu nguầy nguậy. “Không thể nhầm được. Chị tự tay lấy mẫu, đóng gói cẩn thận, và gửi cùng một lần. Nhưng mà… sao lại thế này?”
Cả hai nhìn nhau, không ai nói thêm câu nào trong vài giây. Không khí buổi chiều tĩnh lặng bỗng trở nên nặng nề. Tiếng gió vẫn lùa qua hàng cây ngoài sân, nhưng giờ đây nó mang theo một cảm giác lành lạnh khó tả.
“Chắc là lỗi kỹ thuật thôi,” Hương lên tiếng, cố gắng phá tan sự căng thẳng. “Hay mình gọi cho trung tâm xét nghiệm hỏi xem sao?”
Lan gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời màn hình. “Ừ, gọi đi. Nhưng chị cá là chuyện này không đơn giản đâu.”
Hương lấy điện thoại, tra số hotline của trung tâm xét nghiệm ghi trên tờ hướng dẫn trong chiếc hộp cũ. Sau vài hồi chuông, một giọng nữ nhẹ nhàng trả lời. Hương nhanh chóng giải thích tình huống, giọng nói dần trở nên gấp gáp khi nhắc đến sự khác biệt kỳ lạ giữa kết quả của hai chị em. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi người phụ nữ yêu cầu Hương cung cấp mã số mẫu xét nghiệm.
“Xin cô chờ một chút để tôi chuyển cuộc gọi cho bác sĩ phụ trách,” giọng người phụ nữ bỗng trở nên nghiêm trọng.
Lan nhíu mày, thì thầm với Hương: “Chuyển cho bác sĩ? Chuyện gì mà căng thẳng thế?”
Hương nhún vai, nhưng bàn tay cầm điện thoại bắt đầu run nhẹ. Một giọng nam trầm vang lên sau vài phút chờ đợi. “Chào cô, tôi là bác sĩ Minh, phụ trách phân tích mẫu tại trung tâm. Tôi vừa xem qua kết quả của hai cô… và, ừm, có một số điều bất thường cần xác minh thêm.”
“Bất thường gì ạ?” Hương hỏi, giọng hơi cao vút vì lo lắng.
Bác sĩ Minh ngập ngừng. “Tôi không thể thảo luận chi tiết qua điện thoại. Nhưng… tôi cần hai cô đến trung tâm ngay lập tức. Và, xin lỗi, nhưng tôi đã phải thông báo cho cơ quan chức năng.”
Lan, đang nghe ké cuộc gọi, giật mình suýt làm rơi cốc trà trên bàn. “Cơ quan chức năng? Công an á? Bác sĩ, có gì nghiêm trọng lắm sao?”
Bác sĩ Minh thở dài. “Tôi không muốn làm hai cô hoảng sợ, nhưng kết quả ADN của một trong hai cô có một số… điểm trùng khớp bất ngờ với một cơ sở dữ liệu nhạy cảm. Tôi không được phép nói thêm, nhưng hãy đến đây ngay. Chúng ta cần làm rõ chuyện này.”
Đầu dây bên kia cúp máy, để lại Lan và Hương trong trạng thái bàng hoàng. Hương quay sang chị, mắt tròn xoe. “Chị Lan, chuyện gì đang xảy ra vậy? Cơ sở dữ liệu nhạy cảm là cái gì? Mình chỉ xét nghiệm ADN cho vui thôi mà!”
Lan nắm lấy tay em gái, cố trấn an dù chính cô cũng đang rối như tơ vò. “Chị không biết, nhưng chắc chắn cái hộp của bà ngoại không phải ngẫu nhiên xuất hiện đâu. Đi, mình đến trung tâm xét nghiệm ngay.”
Hai chị em vội vàng thu dọn đồ, nhảy lên chiếc xe máy cũ và phóng thẳng về Hà Nội, nơi trung tâm xét nghiệm tọa lạc. Suốt chặng đường, đầu óc Lan quay cuồng với đủ thứ giả thuyết. Có phải bà ngoại từng dính líu đến một bí mật gì đó? Hay kết quả ADN này liên quan đến một vụ việc lớn hơn mà họ vô tình chạm phải? Hương, ngồi sau, ôm chặt chị, chỉ im lặng, nhưng cô biết em gái mình cũng đang hoang mang không kém.
Khi họ đến trung tâm, một người đàn ông mặc áo blouse trắng – chắc chắn là bác sĩ Minh – đã đứng chờ sẵn ở quầy tiếp tân. Bên cạnh ông là hai người mặc đồng phục công an, sắc mặt nghiêm nghị. Lan cảm thấy tim mình đập thình thịch, còn Hương siết chặt tay chị như để tìm điểm tựa.
“Cô Lan, cô Hương, cảm ơn hai cô đã đến nhanh,” bác sĩ Minh lên tiếng, giọng trầm nhưng đầy căng thẳng. “Tôi cần hai cô làm thêm một xét nghiệm xác nhận. Đồng thời, hai đồng chí công an đây muốn hỏi một vài câu liên quan đến… nguồn gốc của mẫu ADN.”
Một trong hai viên công an, người cao lớn với ánh mắt sắc bén, bước tới. “Chúng tôi không muốn làm khó hai cô, nhưng kết quả ADN của một trong hai người có sự trùng khớp với một trường hợp đặc biệt. Chúng tôi cần làm rõ liệu đây là trùng hợp hay có mối liên hệ thực sự.”
Lan và Hương nhìn nhau, đầu óc trống rỗng. “Trường hợp đặc biệt gì ạ?” Lan hỏi, giọng run run.
Người công an, giới thiệu mình là trung tá Hòa, hạ giọng. “Cách đây hơn 30 năm, một gia đình rất có thế lực ở Hà Nội báo cáo rằng con gái mới sinh của họ đã bị bắt cóc ngay tại bệnh viện. Vụ việc gây chấn động thời bấy giờ, nhưng dù đã huy động rất nhiều lực lượng, đứa bé vẫn không được tìm thấy. Gia đình đó đã lưu mẫu ADN của họ vào cơ sở dữ liệu với hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm lại được con. Và bây giờ, mẫu ADN của cô Hương… khớp với họ.”
Hương nhíu mày, tay vô thức nắm chặt tay Lan. “Nhưng… làm sao có thể? Chúng em là chị em sinh đôi mà! Nếu em là… con gái của gia đình đó, thì chị Lan phải là…”
Trung tá Hòa giơ tay ngăn Hương lại, giọng ông bình tĩnh nhưng cương quyết. “Chúng tôi cũng đang cố gắng làm rõ điều này. Kết quả ADN của cô Lan lại không trùng khớp với gia đình đó, mà chỉ tương đồng với một số đặc điểm di truyền phổ biến ở khu vực Bắc Bộ. Có thể hai cô không phải chị em sinh đôi như hai cô nghĩ, hoặc có một sự nhầm lẫn nào đó trong quá khứ. Chúng tôi cần thêm thời gian để điều tra.”
Bác sĩ Minh chen vào. “Tôi đã đề nghị làm lại xét nghiệm để xác nhận lần cuối. Nhưng với mức độ trùng khớp hiện tại, khả năng cao cô Hương có liên hệ trực tiếp với gia đình kia.”
Lan lặng người, cảm giác như mặt đất dưới chân đang sụp xuống. Hương, cô em gái mà cô luôn nghĩ là một phần không thể tách rời của mình, giờ đây có thể là con của một gia đình khác? Và gia đình đó lại là “rất có thế lực”? Cô nắm chặt tay Hương, cố giữ bình tĩnh. “Gia đình đó… là ai vậy anh?”
Trung tá Hòa ngập ngừng một giây, rồi đáp. “Họ là gia đình họ Trần, chủ tập đoàn Trần Gia – một trong những tập đoàn lớn nhất Việt Nam hiện nay. Ông Trần Đình Khôi và vợ, bà Lê Minh Thùy, đã không ngừng tìm kiếm con gái suốt hơn 30 năm qua.”
Cả Lan và Hương đều sững sờ. Ai ở Việt Nam mà không biết đến Trần Gia? Từ bất động sản, tài chính cho đến công nghệ, cái tên Trần Gia gần như xuất hiện ở mọi lĩnh vực. Ý nghĩ rằng Hương có thể là con gái thất lạc của một gia đình tỷ phú khiến cả hai chị em không biết phải phản ứng thế nào.
Chiều hôm đó, sau khi hoàn thành xét nghiệm xác nhận, Lan và Hương được mời đến một văn phòng sang trọng ở trung tâm Hà Nội. Không khí nơi đây hoàn toàn khác với căn nhà cổ ở quê – tường kính sáng bóng, nội thất hiện đại, và một đội ngũ nhân viên mặc vest chỉnh tề ra vào liên tục. Khi cánh cửa phòng họp mở ra, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt thanh tú nhưng đầy vẻ lo âu bước vào, theo sau là một người đàn ông tóc điểm bạc, ánh mắt sắc bén nhưng không giấu được sự xúc động.
Bà Lê Minh Thùy nhìn Hương, đôi mắt bà ngân ngấn nước. “Con… có phải là con không?” Bà bước tới, đôi tay run rẩy chạm nhẹ vào vai Hương, như thể sợ rằng cô gái trước mặt sẽ tan biến.
Hương đứng im, không biết phải đáp lại thế nào. Cô quay sang Lan, ánh mắt cầu cứu. Lan siết chặt tay em, cố nở một nụ cười dù lòng cô đang rối bời. “Hương, em cứ bình tĩnh. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ông Trần Đình Khôi, người đàn ông đứng sau, lên tiếng, giọng ông trầm và đầy uy quyền. “Chúng tôi không muốn gây áp lực cho cháu. Nhưng nếu cháu thực sự là con gái của chúng tôi, chúng tôi muốn bù đắp cho những năm tháng đã mất. Và cả… cô gái này nữa,” ông nhìn sang Lan, “nếu hai cháu lớn lên như chị em, chúng tôi sẽ coi cháu như con.”
Lan lắc đầu, giọng cô khàn đi. “Cháu cảm ơn bác, nhưng cháu chỉ muốn biết sự thật. Nếu Hương là con của hai bác, thì cháu… cháu là ai? Và tại sao chúng cháu lại được nuôi dưỡng như chị em sinh đôi?”
Bà Thùy lau nước mắt, giọng nghẹn ngào. “Chúng tôi cũng không biết. Hồi đó, sau khi con bé bị bắt cóc, chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi. Có người nói rằng một y tá ở bệnh viện đã đổi con của chúng tôi với một đứa trẻ khác, nhưng không ai tìm ra manh mối. Có lẽ… cô là đứa trẻ bị đổi đó.”
Tối hôm ấy, trong căn phòng khách sạn sang trọng mà gia đình Trần Gia sắp xếp cho hai chị em, Hương ngồi co ro trên ghế, nhìn ra cửa sổ. Hà Nội về đêm rực rỡ ánh đèn, nhưng lòng cô trống rỗng. “Chị Lan, nếu em thực sự là con của họ… thì em phải làm sao? Em không muốn rời xa chị, không muốn rời xa căn nhà của mình.”
Lan ngồi xuống cạnh em, ôm lấy vai Hương. “Dù kết quả có thế nào, em vẫn là em gái chị. Không ai thay đổi được điều đó. Nhưng chị nghĩ… em nên cho họ một cơ hội. Họ đã chờ em hơn 30 năm rồi.”
Hương gật đầu, nước mắt lăn dài trên má. Nhưng Lan không thể ngủ được đêm đó. Ánh đèn thành phố hắt qua cửa sổ, nhưng cô không tài nào chợp mắt. Những lời của bà Thùy cứ văng vẳng trong đầu cô: *“Có lẽ cô là đứa trẻ bị đổi đó.”* Nếu Hương là con gái thất lạc của gia đình Trần Gia, thì Lan là ai? Cô thuộc về đâu? Câu hỏi đó như một vết dao cứa sâu, khiến cô không thể ngừng suy nghĩ.
Sáng hôm sau, khi Hương còn đang trò chuyện với ông Khôi và bà Thùy ở phòng ăn của khách sạn, Lan lặng lẽ lấy chiếc hộp cũ kỹ mà họ tìm thấy trên gác mái ra khỏi túi xách. Cô vuốt nhẹ dòng chữ “Hành trình nguồn cội” trên nắp, cảm giác như nó đang thì thầm một bí mật mà bà ngoại đã cố ý để lại. Trong hộp, ngoài tờ hướng dẫn xét nghiệm ADN, cô nhận ra một mẩu giấy nhỏ bị kẹt dưới lớp lót. Lan cẩn thận rút nó ra – một mảnh giấy đã ngả vàng, trên đó là nét chữ run rẩy của bà ngoại: *“Lan, Hương, nếu các cháu tìm thấy cái này, hãy đến chùa Bà Đá. Hỏi sư cô Tịnh Minh. Bà xin lỗi.”*
Lan sững sờ. Bà ngoại chưa bao giờ nhắc đến chùa Bà Đá, cũng chẳng nói gì về một sư cô nào cả. Nhưng mẩu giấy này, với lời nhắn đầy bí ẩn và cả sự ân hận, khiến tim Lan đập nhanh hơn. Cô cất mẩu giấy vào túi áo, quyết định không nói gì với Hương vội. Hương đang dần làm quen với gia đình Trần Gia, và Lan không muốn em gái bị kéo vào thêm một câu chuyện rối rắm nữa. Đây là hành trình của riêng cô.
Buổi trưa, Lan viện cớ muốn đi dạo phố để rời khách sạn. Cô bắt xe ôm đến chùa Bà Đá, một ngôi chùa cổ kính nằm nép mình giữa lòng Hà Nội tấp nập. Không gian chùa yên bình, mùi hương trầm thoang thoảng khiến tâm trí Lan dịu lại đôi chút. Cô bước vào sân chùa, ngập ngừng hỏi một người quét sân về sư cô Tịnh Minh.
“Sư cô ở hậu điện, nhưng hôm nay cô ấy đang tiếp khách. Cháu chờ một chút nhé,” người kia đáp, chỉ tay về phía một dãy nhà thấp sau chính điện.
Lan ngồi xuống băng ghế đá dưới gốc cây bồ đề, lòng thấp thỏm. Cô không biết sư cô Tịnh Minh là ai, nhưng mẩu giấy của bà ngoại khiến cô tin rằng người này nắm giữ một phần câu trả lời về nguồn gốc của mình. Một lúc sau, một người phụ nữ lớn tuổi mặc áo nâu sòng bước ra, khuôn mặt hiền từ nhưng ánh mắt sắc bén như nhìn thấu tâm can. Lan đứng bật dậy, cúi đầu chào.
“Cháu là Lan. Cháu… cháu đến tìm sư cô vì cái này.” Cô run run đưa mẩu giấy của bà ngoại ra.
Sư cô Tịnh Minh cầm mẩu giấy, đọc lướt qua, rồi thở dài. “Ta đã chờ ngày này lâu rồi. Cháu là cháu gái của bà Xuân, đúng không? Vào trong đi, ta sẽ kể cho cháu nghe.”
Trong căn phòng nhỏ phía sau chùa, sư cô Tịnh Minh rót cho Lan một chén trà, ánh mắt bà trầm ngâm như đang lục lại ký ức. “Hơn 30 năm trước, mẹ cháu – bà Xuân – từng đến đây, mang theo một bí mật mà bà ấy không dám nói với ai. Bà ấy kể rằng, khi sinh đôi hai đứa con gái, một đứa đã bị đổi ngay tại bệnh viện. Người đổi đứa bé là một y tá, hành động vì sự trả thù cá nhân với gia đình Trần Gia. Nhưng bà Xuân không biết đứa bé bị đổi đã đi đâu, chỉ biết rằng đứa trẻ còn lại – Hương – không phải con ruột của bà.”
Lan cảm thấy nghẹt thở. “Vậy… cháu là con ruột của bà ngoại?”
Sư cô gật đầu chậm rãi. “Đúng vậy. Nhưng mẹ cháu, vì quá đau khổ và sợ hãi, đã chọn giữ bí mật này. Bà nuôi cả hai đứa như con ruột, nhưng trong lòng luôn dằn vặt vì không tìm được đứa bé bị đổi – tức là Hương – về đúng nơi cô bé thuộc về. Còn về cha mẹ ruột của cháu… bà Xuân chỉ nói rằng cha cháu là một người lính, đã mất trong một trận chiến trước khi cháu ra đời. Còn mẹ ruột của cháu, không ai biết bà ấy đã đi đâu sau khi sinh.”
Lan nắm chặt mép áo, cố ngăn dòng nước mắt chực trào. “Vậy cháu không có ai khác ngoài bà ngoại sao? Cháu… cháu không có một gia đình thật sự?”
Sư cô đặt tay lên vai Lan, giọng ấm áp. “Gia đình không chỉ là máu mủ, con ạ. Hương vẫn là em gái của cháu, dù hai đứa không cùng dòng máu. Và mẹ cháu đã yêu thương cháu hơn tất thảy. Nhưng nếu cháu muốn tìm hiểu thêm về cha mình, ta có một manh mối nhỏ. Mẹ cháu từng để lại một chiếc huy hiệu quân đội, nói rằng nó thuộc về cha cháu. Ta đã giữ nó suốt những năm qua.”
Sư cô đứng dậy, mở một chiếc hộp gỗ cũ và lấy ra một chiếc huy hiệu nhỏ xíu, trên đó khắc dòng chữ mờ: *“Trung đoàn 27 – Nguyễn Văn Hùng.”* Lan cầm chiếc huy hiệu, cảm giác như đang chạm vào một mảnh ghép của chính mình. Cô không biết Nguyễn Văn Hùng là ai, nhưng cái tên này là đầu mối duy nhất để cô lần theo nguồn gốc của mình.
Lan rời chùa Bà Đá khi hoàng hôn buông xuống, chiếc huy hiệu nằm gọn trong túi áo. Cô quyết định sẽ tìm hiểu về cha mình, dù hành trình này có thể dẫn cô đến những sự thật đau lòng hơn nữa. Nhưng trước tiên, cô muốn trở về bên Hương, để đảm bảo rằng dù thế giới có thay đổi thế nào, hai chị em vẫn là chỗ dựa của nhau.
Khi Lan bước vào khách sạn, Hương đang ngồi ở sảnh, ánh mắt sáng lên khi thấy chị. “Chị Lan! Chị đi đâu cả ngày thế? Em lo lắm!”
Lan mỉm cười, kéo Hương vào một cái ôm. “Chị đi tìm một vài câu trả lời. Nhưng đừng lo, chị sẽ kể em nghe hết. Chỉ là… chị cần thêm chút thời gian.”
Hương gật đầu, không hỏi thêm, nhưng ánh mắt cô cho thấy cô tin tưởng Lan tuyệt đối. Lan siết chặt chiếc huy hiệu trong túi, thầm nhủ: *“Cha ơi, con sẽ tìm ra cha. Và con sẽ tìm ra chính mình.”*
Những ngày sau đó, Hương dần hòa nhập với gia đình Trần Gia. Cô tham gia những bữa ăn tối ấm cúng, lắng nghe những câu chuyện về tuổi thơ của mẹ mình – bà Thùy – và những ước mơ mà ông Khôi từng ấp ủ cho đứa con gái mất tích. Dù vẫn còn chút ngượng ngùng, Hương bắt đầu cảm nhận được tình yêu thương chân thành từ họ. Nhưng mỗi lần nhìn sang Lan, cô lại thấy ánh mắt chị mình xa xăm, như đang lạc trong một thế giới khác.
Lan, trong khi đó, bắt đầu hành trình tìm kiếm sự thật về cha mình. Cô liên lạc với một người quen làm việc ở Cục Lưu trữ Quân đội, nhờ tra cứu thông tin về Nguyễn Văn Hùng, người lính thuộc Trung đoàn 27. Sau vài tuần chờ đợi, cô nhận được một cuộc gọi. Người quen nói với giọng thận trọng: “Lan, tôi tìm thấy hồ sơ của Nguyễn Văn Hùng. Anh ấy là một liệt sĩ, hy sinh năm 1979 trong một trận chiến ở biên giới phía Bắc. Nhưng có một điều lạ… hồ sơ ghi rằng anh ấy có một người vợ, tên là Nguyễn Thị Mai, nhưng không có thông tin gì về con cái.”
Lan cảm thấy tim mình thắt lại. Nguyễn Thị Mai – đó có phải là mẹ ruột của cô? Cô xin địa chỉ của một người đồng đội cũ của cha, ông Tâm, giờ đã nghỉ hưu và sống ở ngoại ô Hà Nội. Với chút hy vọng mong manh, Lan tìm đến nhà ông Tâm, mang theo chiếc huy hiệu như một vật chứng.
Ông Tâm, một người đàn ông gầy gò với khuôn mặt khắc khổ, nhìn chiếc huy hiệu hồi lâu, mắt ông ngân ngấn nước. “Đúng là của Hùng rồi. Cậu ấy từng đeo nó suốt, nói rằng sẽ để lại cho con nếu một ngày nào đó không trở về. Nhưng… cô là con của Hùng sao? Sao tôi chưa từng nghe cậu ấy nhắc đến?”
Lan kể lại câu chuyện của mình, từ chiếc hộp trên gác mái đến lời nhắn của bà ngoại và cuộc gặp với sư cô Tịnh Minh. Ông Tâm thở dài, giọng trầm buồn. “Hùng và Mai yêu nhau say đắm, nhưng gia đình Mai không đồng ý vì Hùng chỉ là một người lính nghèo. Khi Hùng nhập ngũ, Mai đã mang thai. Cô ấy bỏ nhà đi, nói rằng sẽ tự mình nuôi con. Nhưng sau khi Hùng hy sinh, không ai biết Mai đã đi đâu. Có người nói cô ấy sinh con ở một bệnh viện nhỏ, nhưng rồi biến mất. Nếu cô là con của họ… thì chắc chắn đã có một sự nhầm lẫn khủng khiếp xảy ra.”
Lan trở về khách sạn, lòng nặng trĩu nhưng cũng le lói một tia sáng. Cô biết mình là con của Nguyễn Văn Hùng và Nguyễn Thị Mai, nhưng câu hỏi về mẹ ruột vẫn chưa có lời giải. Cô quyết định quay lại chùa Bà Đá một lần nữa, hy vọng sư cô Tịnh Minh có thêm manh mối. Lần này, sư cô đưa cho Lan một lá thư cũ, nói rằng bà Xuân đã để lại với lời dặn chỉ trao khi Lan thực sự muốn tìm mẹ.
Lá thư ngắn, nét chữ của bà ngoại run rẩy: *“Lan yêu quý, nếu con đọc được lá thư này, mẹ mong con tha thứ. Mẹ của con, Mai, đã để con lại cho mẹ sau khi sinh. Cô ấy nói rằng không thể nuôi con trong hoàn cảnh đó, và cầu xin mẹ chăm sóc con như con ruột. Mẹ không biết Mai đã đi đâu, chỉ biết rằng cô ấy yêu con rất nhiều. Nếu con muốn tìm, hãy thử đến làng Đồi, nơi Mai từng sống. Mẹ xin lỗi vì đã giữ bí mật này quá lâu.”*
Lan cầm lá thư, nước mắt lăn dài. Cô không giận bà ngoại, chỉ thấy thương bà và người mẹ ruột mà cô chưa từng gặp mặt. Cô quyết định đến làng Đồi, một ngôi làng nhỏ ở ngoại ô Hà Nội, nơi những người già có thể còn nhớ về Nguyễn Thị Mai. Sau nhiều ngày hỏi han, Lan tìm được một bà cụ từng là bạn của Mai. Bà cụ kể rằng Mai đã rời làng sau khi sinh con, nghe đâu đi làm thuê ở miền Nam, nhưng không ai biết chính xác. Tuy nhiên, bà cụ đưa cho Lan một tấm ảnh cũ, trong đó một cô gái trẻ với nụ cười dịu dàng đang bế một đứa bé sơ sinh – đó chính là Lan.
Lan giữ tấm ảnh ấy như báu vật, dù hành trình tìm mẹ ruột vẫn chưa có hồi kết. Cô trở về với Hương, người giờ đây đã chính thức được gia đình Trần Gia nhận lại. Trong một buổi tối yên bình ở căn nhà cổ, hai chị em ngồi trên hiên, nhìn ánh trăng sáng vằng vặc. Hương nắm tay Lan, giọng cô nhẹ nhàng: “Chị Lan, dù em là con của gia đình Trần Gia, em vẫn muốn căn nhà này là nhà của chúng ta. Chị tìm được gì về cha mẹ chị chưa?”
Lan mỉm cười, lấy tấm ảnh và chiếc huy hiệu ra, kể lại toàn bộ câu chuyện. Cô nói với Hương về cha mình – một người lính anh hùng, và mẹ mình – một người phụ nữ đã hy sinh tất cả vì cô. “Chị chưa tìm được mẹ, nhưng chị biết mình là ai rồi, Hương ạ. Và chị biết, dù thế nào, em vẫn là gia đình của chị.”
Hương ôm lấy Lan, nước mắt lấp lánh dưới ánh trăng. “Vậy là đủ rồi, chị. Chúng ta mãi là chị em.”
Cả hai ngồi đó, trong tiếng gió khẽ lùa qua hàng cây, cảm nhận sự bình yên mà không bí mật nào có thể phá vỡ. Lan biết hành trình của mình chưa kết thúc, nhưng cô đã tìm thấy một phần của chính mình – và đó là điều quan trọng nhất.
**HẾT**
News
Một BTV là nạ/n nh/ân của sữa giả
BTV Thu Hà cho biết rất may mắn là chồng cô chỉ uống hết khoảng 1/3 hộp sữa giả sau khi mổ não. Nữ BTV cũng tiết lộ loại sữa này được người của bệnh viện gợi ý cô mua…
Bỗng một ngày có cậu bé ngh//èo đến nói với tỷ phú rằng: “Chú ơi, mẹ cháu có ảnh của chú trong ví”…
Ở một góc phố nhỏ của Hà Nội, nơi những con hẻm chật hẹp đan xen với dòng người tấp nập, cậu bé Tuấn, 12 tuổi, sống cùng mẹ trong một căn nhà trọ tồi tàn. Tuấn gầy gò, nước…
M/ất 4 chỉ vàng, cả nhà xúm vào đ/ổ cho người giúp việc nhưng camera đã vạ/ch tr//ần sự thật đ//ộng tr//ời…
Nhà ông bà Tâm, một gia đình khá giả ở ngoại thành, luôn được hàng xóm nhìn vào với ánh mắt ngưỡng mộ. Ngôi nhà hai tầng khang trang, vườn cây xanh mướt, và những bữa cơm gia đình đông…
Chăm vợ bị li//ệt suốt 5 năm, một lần quên đồ về lấy, vừa mở cửa tôi liền nhìn thấy… cảnh tượng đó khiến tôi ng/ã q/uỵ…
Sài Gòn năm 2025, con hẻm nhỏ ở quận 4 vẫn tấp nập như bao năm. Căn nhà cấp bốn của anh Hùng nằm khuất sau hàng cây, cũ kỹ nhưng luôn gọn gàng. Anh Hùng, 42 tuổi, từng là…
Đến thăm mộ người yêu cũ, tỷ phú ch//ết lặng trước đứa trẻ giống hệt mình, sự thật x//é l//òng về người mẹ cậu bé cũng dần được h//é l//ộ
Trần Vũ, 38 tuổi, là biểu tượng của quyền lực và thành công. Từ một cậu bé nghèo ở vùng quê Quảng Nam, anh vươn lên thành ông trùm công nghệ với tập đoàn trị giá hàng chục tỷ đô….
Bà Phương Hằng nói về Quyền Linh
Bà Nguyễn Phương Hằng năm 2021 đã trở thành hiện tượng mạng xã hội khi livestream “bóc phốt” nhiều sao Việt, tuy nhiên bà vẫn dành lời khen cho MC Quyền Linh. Bà Nguyễn Phương Hằng trong một lần livestream…
End of content
No more pages to load