Tôi ngồi trong quán cà phê quen thuộc, ly đen đá trước mặt đã tan hết nước từ lâu. Đầu óc tôi vẫn mông lung kể từ ngày Hạnh – vợ tôi – dứt khoát ký vào đơn ly hôn. Lý do thì chẳng ai muốn nhắc lại: tôi và Lan, cô giúp việc trẻ trung nhà tôi, đã có những lúc “nhập nhèm” không rõ ràng. Hạnh phát hiện, không ầm ĩ, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc và ra đi. Tôi tự nhủ đó là cái giá phải trả cho sự yếu lòng nhất thời.
Nửa năm trôi qua, tôi dần quen với căn nhà trống trải. Lan cũng nghỉ làm ngay sau vụ việc, chẳng để lại lời nào. Tôi tưởng mọi chuyện đã chìm vào quên lãng, cho đến sáng nay. Từ xa, tôi thấy Hạnh bước xuống từ một chiếc xe hơi bóng loáng. Cô ấy cười rạng rỡ, tay trong tay với một người phụ nữ – là Lan. Họ dừng lại trước cửa hàng hoa, trao nhau ánh mắt thân mật rồi cùng bước vào. Tôi sững sờ, như vừa bị ai đó tạt gáo nước lạnh vào mặt. Trái đắng, đúng là trái đắng thật, nhưng không phải vì tôi mất Hạnh vào tay kẻ khác như tôi từng nghĩ.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, đi vòng qua con phố để tránh mặt họ. Trên đường về, đầu tôi quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Hạnh và Lan? Từ bao giờ? Tôi nhớ lại những ngày tháng cuối cùng của cuộc hôn nhân: sự lạnh nhạt của Hạnh, những lần cô ấy bảo “em cần thời gian suy nghĩ”, và cả cách Lan luôn tỏ ra vụng về mỗi khi tôi cố bắt chuyện. Hóa ra, tất cả chỉ là vỏ bọc. Có lẽ tôi chưa bao giờ thực sự hiểu vợ mình, và cả Lan nữa.
Vài ngày sau, tôi tình cờ nghe được từ một người bạn chung rằng Hạnh vừa mở một cửa hàng kinh doanh cùng “bạn thân”. Họ nói Hạnh giờ sống vui vẻ, tự do, như thể cô ấy đã tìm thấy chính mình sau bao năm gò bó. Tôi ngồi đó, ngẫm lại tất cả, và chợt nhận ra: hóa ra người bị “phản bội” không phải là Hạnh, mà là tôi – kẻ tự tay phá nát cuộc đời mình vì những ảo tưởng rẻ tiền. Nhưng điều cay đắng nhất là, tôi chẳng thể trách ai ngoài chính bản thân.
Cái kết thực sự đến vào một buổi tối, khi tôi nhận được thiệp mời khai trương cửa hàng của Hạnh và Lan. Trên thiệp, dòng chữ nhỏ xíu viết tay: “Cảm ơn anh vì đã giúp chúng tôi đến với nhau.” Tôi bật cười, nụ cười chua chát, rồi ném tấm thiệp vào sọt rác. Có lẽ, đây mới là hình phạt xứng đáng nhất cho tôi.
News
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy. Chồng tôi bị tai nạn giao thông, gãy chân, phải nằm viện cả tuần. Nhà chỉ có hai vợ chồng và…
Lương hưu của ông lên tới 70 triệu mỗi tháng – một con số khủ;ng khiế::p đối với một người làm công chức bình thường
Ông Nam, bố chồng tôi, là một người đàn ông giản dị đến lạ. Ông sống trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở ngoại ô, chẳng bao giờ khoe khoang, cũng chẳng để lộ chút gì về cuộc đời…
Tôi với tay lấy điện thoại, tay run run mở khóa
Nửa đêm, tôi đang mơ màng thì tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn đầu giường kéo tôi tỉnh giấc. Màn hình sáng lên trong bóng tối, tôi liếc sang thấy tên chồng – Hoàng – hiện lên cùng…
“Anh vay 10 triệu mà trả có 4 triệu, còn 6 triệu anh định để đấy à? Em cần tiền gấp, anh trả hết đi!”
Hùng và Nam là hai anh em ruột, nhưng tính tình trái ngược nhau hoàn toàn. Hùng, người em, làm ăn chăm chỉ, tiết kiệm từng đồng. Nam, người anh, lại lông bông, thích ăn chơi hơn làm việc. Một…
“Cha tôi, người ở lại” tập 17: Bước sang trang mới, An nay đã trưởng thành
Trong “Cha tôi, người ở lại” tập 17, vợ của Huấn muốn sau khi lấy được quả đồi của bố, sẽ đuổi Việt đi ngay lập tức. Cô muốn cho Việt sang Đức học điều dưỡng, vừa học vừa đi…
“Cha tôi, người ở lại” tập 17: Sau khi 2 anh ra đi, An tự trách bản thân vì đã quá tin tưởng vào thứ gọi là tình cảm gia đình
Trong “Cha tôi, người ở lại” tập 17, vợ của Huấn muốn sau khi lấy được quả đồi của bố, sẽ đuổi Việt đi ngay lập tức. Cô muốn cho Việt sang Đức học điều dưỡng, vừa học vừa đi…
End of content
No more pages to load