Tối nào bố tôi cũng sang nhà bác Tâm hàng xóm để đánh cờ. Hai người họ thân nhau từ thời còn đi học, nên cái thú vui ấy đã thành thói quen không thể bỏ. Tôi thường nghe tiếng cười sang sảng của bố hòa cùng giọng trầm trầm của bác Tâm vọng qua hàng rào, xen lẫn những câu trêu đùa mỗi khi bố thua một ván. “Cậu mà không tập trung là tôi ăn hết quân đấy nhé!” – bác Tâm hay nói vậy, rồi cả hai lại phá lên cười.

Nhưng hôm ấy, mọi thứ khác lạ. Bố về sớm, mặt mày tái mét, không còn cái vẻ hớn hở thường ngày. Tôi đang ngồi học bài thì bố bước vào, giọng run run: “Bác Tâm nhập viện cấp cứu rồi, con ạ. Bác bị đột quỵ ngay lúc đang đánh cờ với bố.” Tôi bàng hoàng, tim như thắt lại. Bác Tâm vốn khỏe mạnh, mới hôm qua còn thấy bác cầm chổi quét sân, sao lại đột nhiên thế này?

Bố ngồi phịch xuống ghế, thở dài: “Lúc bác ngã, bố hoảng quá, gọi xe cấp cứu ngay. Nhưng trên đường đi, bác cứ nắm tay bố, thì thào mãi một câu mà bố không hiểu.” Tôi hỏi: “Bác nói gì ạ?” Bố lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Bác cứ lặp đi lặp lại ‘Cậu phải giữ lời hứa’, mà bố chẳng nhớ mình đã hứa gì với bác ấy.”

Những ngày sau, bác Tâm nằm viện, tình trạng lúc tỉnh lúc mê. Tôi theo bố đến thăm, thấy bác nằm đó, gầy gò, yếu ớt, khác hẳn người đàn ông hay cười ngày nào. Bố tôi thì trầm ngâm hẳn, cứ lẩm bẩm về “lời hứa” mà bố không tài nào nhớ ra. Tôi cũng tò mò, nhưng chẳng dám hỏi nhiều.

Rồi một buổi chiều, khi bác Tâm tỉnh lại, bố ngồi bên giường, nắm tay bác, hỏi: “Tâm ơi, cậu nói tớ giữ lời hứa, rốt cuộc là lời hứa gì?” Bác Tâm mỉm cười yếu ớt, giọng thều thào: “Cậu quên thật à? Hồi trẻ, cậu hứa nếu tớ có mệnh hệ gì, cậu sẽ chăm sóc cái cây sưa tớ trồng sau nhà. Tớ coi nó như con, mà giờ tớ không biết có qua nổi không…”

Bố tôi sững sờ, rồi bật cười, nước mắt lăn dài: “Trời ạ, cậu làm tớ sợ muốn chết! Tưởng chuyện gì to tát, hóa ra là cái cây!” Bác Tâm cũng cười, dù chỉ là một cái nhếch môi yếu ớt: “Với tớ, nó to tát thật đấy.”

Bất ngờ hơn nữa là vài tuần sau, bác Tâm hồi phục kỳ diệu. Bác bảo chính cái cây sưa ấy đã cho bác động lực sống tiếp. Hôm bác xuất viện, tôi thấy bố lặng lẽ mang cuốc ra sau nhà bác, tỉ mỉ chăm sóc gốc sưa già, vừa làm vừa lẩm bẩm: “Phen này không giữ lời hứa là cậu ấy lại dọa nhập viện lần nữa mất!”