Chủ tịch đi ăn bún bò, sững sờ khi thầy cậu bé phục vụ trông giống hệt mình lúc nhỏ. Nhưng người phụ nữ bán bún ở trong quầy lại khiến anh ngỡ ngàng gấp bội…
Sáng sớm, phố xá Sài Gòn lấp lánh ánh nắng đầu ngày. Trần Quang – Chủ tịch tập đoàn QG – bước xuống từ chiếc xe Mercedes đen bóng, bỏ lại sau lưng văn phòng với hàng loạt cuộc họp và những cái gật đầu xã giao. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, quần âu, không thư ký, không trợ lý, chỉ muốn đi lang thang.
Bụng đói. Anh dừng lại ở một quán bún bò ven đường – một quán nhỏ, che mái bạt, bàn ghế nhựa thấp lè tè. Quang ngồi xuống, gọi một tô. Khi người bưng bún đặt tô xuống bàn, anh bất giác ngẩng đầu lên – và sững sờ. Một cậu bé khoảng 6 tuổi, nước da ngăm, tóc rối, đôi mắt đen sâu… giống hệt anh hồi nhỏ.
– “Cảm ơn con.” – Quang nói, cố giữ vẻ tự nhiên. – “Dạ không có gì ạ.” – Cậu bé lễ phép rồi chạy nhanh về sau quầy. Tim Quang đập mạnh. Anh nhìn theo dáng nhỏ ấy, rồi lặng lẽ nhìn vào tô bún. Cái mùi vị này… không lẫn vào đâu được. Hành phi, nước dùng đậm, sợi bún tròn to – hương vị giống y như năm xưa… Cái năm anh còn nghèo, còn đang cùng vợ – An – bươn chải ngoài phố. Quán bún hai vợ chồng từng mở, để nuôi giấc mơ mua được căn nhà nhỏ. Rồi những thất bại dồn dập. Rồi những cuộc cãi vã, sự im lặng… và ly hôn. Vì mãi không có con.
– “Chú ơi, chú ăn xong chưa để con dọn?” – Cậu bé quay lại, tay cầm khăn. Quang mỉm cười, xoa đầu cậu: – “Tên con là gì vậy?” – “Dạ, con tên Minh Khôi.” Quang khựng lại. Cái tên này… là cái tên An từng nhắc đến, bảo nếu có con trai sẽ đặt như vậy. Anh hỏi: – “Mẹ con tên là gì?” – “Dạ, mẹ con tên An ạ. Mẹ nấu bún ngon lắm!” Tim Quang như bị bóp nghẹt. Anh đứng bật dậy. Nhìn thẳng vào phía sau bếp, nơi người phụ nữ đang cặm cụi xào hành. Lưng gầy, tóc búi cao… nhưng dáng đi ấy, anh làm sao quên? – “An…” Cô quay lại. Cả hai đứng yên giây lát. – “Quang?” Ánh mắt An thoáng hoảng hốt. Quang bước đến, nghẹn ngào: – “Minh Khôi… là con anh… đúng không?” Cô im lặng. – “Anh cần nghe từ em.” An đặt đôi đũa xuống, mắt rưng rưng: – “Là con anh.”
Trong góc quán, Quang ngồi đối diện An. Minh Khôi đang ngủ sau lưng ghế. Giọng cô nghèn nghẹn: – “Ngày ly hôn, em vừa biết mình mang thai. Em định báo cho anh, nhưng… mẹ anh tìm em trước. Bà đưa ảnh anh chụp cùng tiểu thư nào đó, nói anh sắp đính hôn.” – “Anh chưa từng đồng ý. Đó là do bà ép. Sau hôm em đi, anh cãi nhau với mẹ, rồi bỏ sang Singapore một năm.” – “Em biết. Nhưng em nghĩ… anh có cuộc sống mới, chẳng cần đứa con ngoài ý muốn này nữa.” – “Đừng nói vậy.” – Giọng Quang trầm xuống. – “Anh đã mất 6 năm. 6 năm không biết mình có một đứa con. Em nghĩ anh không đau sao?” An lau nước mắt: – “Em sợ. Em không muốn con bị kéo vào sóng gió của anh.” Quang im lặng, bàn tay đặt nhẹ lên tay cô. – “Anh muốn bù đắp. Cho cả em và con.”
Một tuần sau, truyền thông ngỡ ngàng khi Chủ tịch tập đoàn QG tuyên bố chuyển một khoản lớn đầu tư vào chuỗi quán bún mang tên “Minh Khôi”, chuyên giúp các bà mẹ đơn thân khởi nghiệp. Tại lễ ra mắt, Quang ôm Minh Khôi đứng cạnh An – người phụ nữ từng bị lãng quên, giờ là chủ nhân chuỗi bún đang được săn đón. Quang nhìn con, thì thầm: – “Ba xin lỗi vì đã đến muộn.” Minh Khôi cười, ôm cổ Quang: – “Con có ba rồi!” An quay đi, nước mắt lăn dài – nhưng lần này, là nước mắt hạnh phúc.
Chương cuối: Mùi vị của yêu thương
Một buổi sáng khác, Quang lại ghé quán bún. Anh không mặc vest. Chỉ là một ông bố trẻ, đang bưng tô bún ra cho khách cùng con trai. An từ trong bếp nhìn ra, mỉm cười. Khách hỏi: – “Ủa, ông kia nhìn quen lắm?” – “À, chủ tịch gì đó. Mà giờ làm phục vụ quán bún nhà vợ.” Cả quán cười. Còn Quang… thì múc thêm hành phi, nhìn An và con, lòng nhẹ tênh. Vì cuối cùng, anh cũng đã tìm lại được gia đình của mình.
News
Người phụ nữ giàu có nhất làng chuyên thuê tr/a/i tr/ẻ về nhà để làm thuê b;;ốc vá//c nhưng nửa đêm thì…
Ở một ngôi làng nhỏ nằm giữa vùng đồng bằng trù phú, có một người phụ nữ tên bà Hiền, nổi tiếng là người giàu có nhất nhì làng. Bà Hiền năm nay đã ngoài 50, nhưng trông vẫn còn…
Triệu phú gặp 1 cô bé bán rau trên đường, sự thật được h/é l/ộ khi vết b/ớt giống hệt vợ cũ, bí mật khiến anh nức nở
Khang, một triệu phú 35 tuổi, sống trong căn biệt thự xa hoa giữa lòng thành phố. Đối với người ngoài, cuộc sống của anh chẳng khác nào một bức tranh hoàn hảo—chuỗi nhà hàng cao cấp, những dự án…
Bố ơi đừng cưới! Cô ấy l/ừ/a bố’ – Cậu bé g/ào trong đám cưới của bố vì trước đó cậu đã biết 1 điều
Lễ cưới được tổ chức trong một biệt thự sang trọng nằm giữa ngoại ô thành phố. Hôm đó trời đẹp đến lạ, bầu trời xanh ngắt, nắng rải nhẹ lên những bức tường trắng tinh khôi, ánh sáng phản…
Cậu bé xông vào đá/m t;a/n/g vợ triệu phú, chỉ tay vào di ảnh và nói một câu, tất cả mọi người đều ngơ ngác khi biết sự thật phía sau
Trời u ám, những giọt mưa lất phất rơi xuống khu vườn rộng lớn trước căn biệt thự xa hoa. Bên trong, không khí tang lễ đang bao trùm một không gian rộng lớn với hàng trăm vòng hoa tang…
Thương cô gái mang th;a/i không nơi nương tựa, ông lão đưa về nhà mình nhưng chỉ sau 1 đêm thì…
Đêm ấy, trời mưa tầm tã. Ông Lâm – một lão nông già sống một mình trong căn nhà gỗ nhỏ ven làng – vừa đi chợ về thì bắt gặp một cô gái trẻ ngồi thu lu dưới mái…
Bỏ 1 tỷ thuê anh xe ôm đóng gi//ả làm bố cho con mình, 3 năm sau cô gái mới biết được sự thật phía sau
Hà, một cô gái 28 tuổi, sống cùng cậu con trai 5 tuổi tên Bin trong một căn hộ nhỏ tồi tàn ở ngoại ô Sài Gòn. Năm năm trước, cuộc đời cô rẽ sang một ngã tối tăm khi…
End of content
No more pages to load