Ngày cầm giấy tờ đi công chứng, tôi đã tự nhủ từ giờ mình sẽ trở thành “chạn vương” chính thức, không còn phải lo nghĩ gì nữa.

Ngày đầu tiên bước chân vào biệt thự của bà chủ, tôi chỉ nghĩ đơn giản đây là một công việc tạm bợ, chẳng ngờ sau vài tuần, mọi thứ đã đổi khác. Bà chủ 65 tuổi, giàu có, cô độc, và có vẻ khá… dễ gần. Còn tôi – một thanh niên trẻ tuổi, khỏe khoắn, lại biết cách lấy lòng.

Những câu chuyện vu vơ ban đầu trở thành những cuộc trò chuyện dài hơn, sâu hơn. Bà thường khen tôi là chàng trai trẻ trung, lịch lãm, biết cách lắng nghe. Tôi thì khéo léo bày tỏ sự quan tâm, thỉnh thoảng thêm vài câu nịnh nọt khiến bà bật cười. Dần dần, bà chủ không còn giữ khoảng cách.

Mọi chuyện bắt đầu khi bà mời tôi lên tầng trên, vào căn phòng riêng của bà mà trước đây không ai được phép bước vào. Chúng tôi trở nên… thân mật hơn. Mối quan hệ giữa tôi và bà không còn đơn thuần là chủ – nhân viên nữa. Chẳng mấy chốc, mối quan hệ giữa tôi và bà chuyển từ phòng làm việc sang… phòng ngủ.

Bà dường như trẻ lại cả chục tuổi, được sống lại thời còn son khi ở bên tôi. Còn tôi? Ừ thì, làm sao có thể phàn nàn khi cuộc sống quá thoải mái. Nửa năm trôi qua, bà bắt đầu gợi ý chuyện nghiêm túc hơn:

– Hay là cậu dọn hẳn về đây, sống với tôi? Tôi đã cô đơn quá lâu rồi…

Tôi gật đầu ngay, không một giây chần chừ. Nghĩ mà xem, sống trong một biệt thự triệu đô, được chăm sóc như ông hoàng, lại chẳng cần phải làm gì vất vả – ai lại từ chối? Kể từ đó, tôi chính thức sống trong thế giới xa hoa: xe cộ sang trọng, quần áo hàng hiệu, những chuyến du lịch đắt đỏ. Đỉnh điểm là khi bà quyết định sang tên biệt thự cho tôi, kèm lời hứa:

– Sau này, tất cả những gì tôi có đều sẽ là của cậu.

Tôi như mở cờ trong bụng. Ngày cầm giấy tờ đi công chứng, tôi đã tự nhủ từ giờ mình sẽ trở thành “chạn vương” chính thức, không còn phải lo nghĩ gì nữa. Nhưng khi mở xấp giấy tờ ra, tim tôi chợt thắt lại.

Tên người thừa kế không phải là tôi, mà là… con gái bà!

Cô ta xuất hiện bất ngờ, trẻ hơn tôi vài tuổi, ăn mặc sang trọng, bước vào phòng công chứng như thể đã chờ sẵn. Cô nhìn tôi nở nụ cười đầy mỉa mai, ánh mắt sắc lẹm:

– Cậu nghĩ chỉ dựa vào một thân hình trẻ khỏe là có thể qua mặt được mẹ tôi à? Còn trẻ người non dạ lắm!

Tôi đứng chết lặng, trong đầu là hàng loạt câu hỏi. Bà chủ thì sao? Tại sao bà lại chơi tôi một vố đau thế này? Trong phút chốc, những gì xa hoa, lộng lẫy nhất tôi có bây lâu nay bỗng hóa hư không.

Khi tôi quay về biệt thự để tìm bà, thì nơi đó đã trống trơn, không còn bóng dáng bà nữa. Một lá thư được để lại trên bàn:

“Cậu là một người thú vị, nhưng tuổi trẻ của cậu không thể sánh bằng kinh nghiệm của tôi. Căn biệt thự này, con gái tôi sẽ thay tôi quản lý. Còn cậu, hãy quay về cuộc sống trước đây, cảm ơn vì nửa năm vừa qua đã ở bên bầu bạn với tôi.”

Tôi quăng lá thư xuống đất, trong lòng vừa tức giận vừa cay đắng. Hóa ra, từ đầu đến cuối, tôi chỉ là một món đồ chơi giúp bà giết thời gian. Cuộc đời chạn vương chưa kịp thăng hoa đã tan thành mây khói.

Ngày rời khỏi căn biệt thự, tôi ngoái nhìn lại một lần cuối, trong lòng tự hỏi: Làm sao để đòi lại những gì đáng lẽ thuộc về mình? Nhưng sâu thẳm, tôi biết, người tính không bằng trời tính. Tôi đã thua trong một ván bài mà đối thủ quá khéo léo, quá già đời.