Suốt 14 năm qua, mỗi lần bố mẹ ốm đau đi viện thì chỉ có tôi ở bên chăm sóc, còn các anh chị bận công việc, không ai đoái hoài đến ông bà.

Những năm đầu của cuộc hôn nhân, tôi sống trong một gia đình mà bất cứ người phụ nữ nào cũng ao ước. Chồng tôi là một người đàn ông giỏi kiếm tiền, yêu thương gia đình. Cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua, cho đến khi chúng tôi nhận ra rằng mình không thể có con.

Suốt bảy năm, chúng tôi chạy chữa khắp nơi. Những hy vọng lóe lên rồi lại vụt tắt, để lại chỉ là nỗi thất vọng ngày càng lớn. Chồng không còn đủ kiên nhẫn đợi tôi chữa vô sinh nữa, anh lén qua lại với một người đồng nghiệp. Khi cô ấy mang thai, anh về nhà, đặt trước mặt tôi lá đơn ly hôn, nói lời xin lỗi và yêu cầu tôi ký tên. Tim tôi như bị bóp nghẹt. Mỗi lần nhớ về ngày đó mà tim tôi vẫn còn nhức nhối, người đàn ông mà tôi yêu thương nhất lại làm đau lòng nhất.

Sau ly hôn, tôi chẳng còn chỗ nào để nương tựa, đành ôm hành lý trở về nhà bố mẹ đẻ. Bố mẹ đón tôi bằng ánh mắt đầy xót xa, không một lời trách móc. Thay vào đó, họ luôn bên cạnh an ủi, động viên để tôi vượt qua quãng thời gian đen tối.

Những năm sau đó, anh chị tôi nhiều lần giới thiệu các mối tốt, hy vọng tôi có thể tái hôn và tìm được hạnh phúc mới. Nhưng tôi đều từ chối. Tôi không còn niềm tin vào hôn nhân nữa, nhất là khi tôi không thể có con. Tôi sợ sẽ lại rơi vào vị trí của một người phụ nữ chỉ biết làm lụng để phục vụ gia đình chồng. Thay vào đó, tôi chọn ở lại chăm sóc bố mẹ, giúp họ an tâm hưởng tuổi già.

Ngày trước, các anh tôi còn sống ở quê, bố mẹ đã chia cho mỗi anh một mảnh đất. Nhưng từ ngày 2 anh chuyển ra phố sống thì bán luôn đất và mua nhà trên phố. Một lần có đông đủ các thành viên trong gia đình, bố tôi nói:

– Bố có 3 đứa con, 2 trai thì có gia đình yên ấm hạnh phúc, chỉ có mỗi cô con gái thì chịu nhiều thiệt thòi. Các con trai bố đã cho đất rồi, ngôi nhà mọi người đang đứng đây, bố mẹ sẽ cho em út. Sau này ngôi nhà này sẽ là nơi thờ cúng và đi về của các con, con út nhất định không được bán mảnh đất này.

Các anh chị đồng tình với quyết định của bố nên tôi cảm thấy rất yên lòng ở lại ngôi nhà đó.

Suốt 14 năm qua, mỗi lần bố mẹ ốm đau đi viện thì chỉ có tôi ở bên chăm sóc, còn các anh chị bận công việc, không ai đoái hoài đến ông bà.

Ngày bố tôi bị bệnh khá nặng, ông gọi tôi đến bên giường mà nói:

– Tuổi già của bố mẹ không có con ở bên thì cũng chẳng có ai chăm sóc nữa. Số con thật là vất vả, bố không muốn cuối đời con lận đận nữa. Vì thế, con ra xã hỏi thủ tục sang tên sổ đỏ, bố mẹ sẽ quyết định sang tên nhà cho con. Bố sợ sau khi khuất, các anh con sẽ về tranh giành đất với con. Khi đất thuộc về con rồi thì không ai đuổi được con ra khỏi nhà này nữa.

Bố tôi lúc nào cũng thương con gái, cơ thể đau nhức mà vẫn còn lo lắng cho tương lai của tôi

Đầu năm nay, vợ chồng anh cả làm ăn gặp nhiều khó khăn, nghe nói nợ rất nhiều, phải bán nhà trên phố để trả nợ. Sau đó ra ngoài ở trọ một thời gian.

Tuần vừa rồi, anh ấy về quê nói với mẹ:

– Tháng sau, chúng con sẽ về quê ăn Tết Nguyên Đán rồi ở lại nhà luôn. Em và mẹ sẽ ở một phòng, những phòng còn lại để gia đình anh chuyển vào sống. Cuối đời, em út không phải vất vả chăm sóc mẹ nữa, đã có chị dâu rồi. Em ly hôn đã lâu, anh nghĩ nên tìm một người đàn ông để về già có người bầu bạn.

Tôi đáp ngay:

– Em không muốn lấy chồng nữa, ở vậy chăm sóc mẹ già thôi. Ngôi nhà này bố mẹ đã cho em, chưa được sự đồng ý của em sao anh chị chuyển vào sống được?

Anh cả trơ trẽn nói:

– Bố mất rồi, bây giờ anh là trưởng to nhất trong nhà này, lời anh nói mọi người phải nghe theo. Ngày đó bố cho em nhà chỉ là cho miệng, nếu ra tòa thì nhà này sẽ chia thành nhiều phần, em chỉ được phần thôi.

Khi cuộc nói chuyện giữa tôi và bắt đầu trở nên căng thẳng, mẹ bất ngờ từ trong phòng bước ra. Bà đưa di chúc của bố và cuốn sổ đỏ căn nhà đứng tên tôi cho anh chị xem. Đến lúc này thì anh tức giận và lật đổ chiếc bàn ngay trước mặt cả nhà. Còn tôi thầm cảm ơn bố đã sớm sang tên nhà cho con gái, nếu không tôi chỉ còn nước ra đường sống.