Tiền bạc của cha mẹ để lại không phải là tài sản quý giá nhất. Nhưng các con trai của bà Ngân lại không thể hiểu được điều này.

Bà Ngân được cả làng biết đến là người phụ nữ tài giỏi và phúc hậu. Cuộc đời bà là một hành trình không ngừng phấn đấu, vượt qua bao khó khăn để gây dựng một gia đình ấm no. Bà sinh được ba người con trai – điều mà bất cứ người phụ nữ nào ở làng cũng ngưỡng mộ. Thế nhưng, trong lòng bà, vẫn có một niềm khát khao mãnh liệt chưa thể thành hiện thực: có một cô con gái.

Khi tuổi đã ngoài 40, bà đưa ra một quyết định bất ngờ: nhận nuôi một bé gái. Cô bé là con của một gia đình nghèo ở huyện bên, không thể nuôi nổi đứa trẻ. “Đón nó về, coi như nhà mình đủ nếp đủ tẻ”, bà Ngân thường nói vui.

Cô con gái nuôi lớn lên trong tình yêu thương đặc biệt của bà Ngân. Dù không phải máu mủ ruột rà, nhưng cô luôn kính trọng bà như mẹ ruột. Ngược lại, ba người con trai – những người vốn dĩ được kỳ vọng sẽ hiếu thảo – lại khiến bà Ngân không khỏi thất vọng.

Khi bà Ngân khỏe mạnh, họ chỉ quan tâm đến công việc và cuộc sống riêng, không mấy khi hỏi han mẹ. Nhưng mọi chuyện càng trở nên rõ ràng hơn khi bà ngã bệnh nặng và phải nằm viện. Không một ai trong số ba người con trai muốn dành thời gian chăm sóc mẹ. Ngược lại, họ còn tranh cãi nhau về tài sản, dù bà vẫn còn sống sờ sờ.

“Còn sống mà chúng nó đã tính chuyện phân chia tài sản, thật không biết sau này tôi chết đi sẽ ra sao nữa.” – Bà Ngân từng thở dài nói với cô con gái nuôi.

Trái ngược với ba anh trai, cô con gái nuôi tận tụy bên giường bệnh chăm sóc mẹ. Cô tự mình lo từng bữa ăn, lau người, xoa bóp cho bà. Mỗi ngày, cô đều nắm lấy tay bà, thủ thỉ động viên: “Mẹ cố lên, con sẽ luôn ở bên mẹ”.

Bà Ngân không chỉ là một người mẹ đảm đang mà còn là một nữ doanh nhân tài giỏi. Từ hai bàn tay trắng, bà gây dựng nên một trang trại chăn nuôi lợn lớn nhất nhì trong làng. Với bí quyết riêng, bà đã tích lũy được khối tài sản lên tới 20 tỷ đồng – một con số mà ai cũng phải trầm trồ.

Chính vì khối tài sản lớn này, ba người con trai bắt đầu bày mưu tính kế. Họ đồng lòng dàn dựng một “vở kịch” gia đình: ép bà không được chia tài sản cho cô con gái nuôi. “Người ngoài thì không được một xu. Chúng ta chia đều mọi thứ giữa ba anh em thôi.” –  Anh cả hạ quyết tâm khi bàn bạc với các em.

Trong thời gian bà Ngân còn nằm viện, anh cả thậm chí đã cố tình đuổi cô con gái nuôi ra khỏi nhà. “Chỗ của người ngoài không phải ở đây!” – anh lớn quát thẳng. Chỉ đến khi cô khóc lóc thảm thiết, hứa sẽ không nhận bất kỳ phần tài sản nào từ mẹ, họ mới cho cô quay về chăm sóc bà.

Những ngày cuối đời, bà Ngân không giấu nổi nỗi buồn. Một buổi tối, sau khi gắng sức uống từng ngụm cháo mà cô con gái đút, bà khẽ gọi cô lại gần, thì thầm: “Con gái, mẹ biết con không màng tài sản, nhưng mẹ có thứ này muốn để lại cho con.”

Bà lấy từ dưới gối ra một mảnh giấy đã cũ, đưa cho cô, dặn dò: “Đọc kỹ, giữ gìn cẩn thận. Mảnh đất nuôi lợn ngoài làng, ba anh con không cần, mẹ để lại cho con. Còn những thứ trong này, cũng thuộc về con hết.”

Vừa nói dứt câu, bà Ngân nhắm mắt xuôi tay.

Tang lễ của bà Ngân được tổ chức đơn giản nhưng ấm cúng. Sau khi hoàn thành mọi nghi thức, ba người con trai nhanh chóng về thành phố, để lại cô gái nuôi một mình ở quê lo liệu nốt mọi việc.

Người làng xì xào, bàn tán: “Thương con bé nuôi. Bà Ngân chia tài sản không công bằng. Nó chẳng được gì, toàn dành cho ba người con trai cả.”

Nhưng sự thật lại không như thế. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, cô gái mở mảnh giấy mà mẹ để lại. Đó không phải di chúc chia tài sản, mà là những bí quyết chăn nuôi lợn được bà Ngân tích lũy suốt mấy chục năm qua.

Cô đọc kỹ từng dòng chữ, cảm nhận được tình yêu thương và niềm tin mà mẹ dành cho mình. Cô quyết định không để bí quyết ấy bị lãng quên.

Cô gái bắt đầu lại từ chính mảnh đất nuôi lợn mà mẹ để lại. Ban đầu, mọi việc không hề dễ dàng. Trang trại nhỏ không đủ vốn để mở rộng, nhưng cô không nản chí. Cô áp dụng từng kinh nghiệm trong sổ tay của mẹ, từ cách chăm sóc lợn con, chế độ ăn uống, đến cách phòng bệnh cho đàn lợn.

Sau một năm, cô đã trả hết khoản nợ nhỏ mà mình vay để sửa sang trang trại. Đến năm thứ ba, trang trại của cô trở thành một trong những mô hình chăn nuôi hiện đại nhất trong vùng. Danh tiếng của cô lan rộng, và người ta bắt đầu gọi cô bằng cái tên đầy kính trọng: “Doanh nhân trẻ của làng”.

Ba người anh trai, những người từng coi thường và gạt bỏ cô, giờ chỉ biết ngồi nhìn với ánh mắt ghen tị.

Bà Ngân không để lại cho cô gái tài sản vật chất, nhưng bà đã trao tặng cô một di sản tinh thần vô giá. Đó không chỉ là bí quyết chăn nuôi, mà còn là bài học về sự chăm chỉ, nghị lực và tình yêu thương.