Lòng tốt và sự tin tưởng đặt không đúng người nên khổ vậy đó, mọi người lấy đó mà làm gương, đừng dốc hết ruột gan ra như tôi.

Ngày yêu anh, tôi rất hãnh diện và tự hào về bạn trai, còn trẻ mà đã kiếm được tiền mua nhà thành phố. Thế nhưng vào đêm tân hôn tôi mới được biết sự thật. Lúc đó tiền mừng cưới của chúng tôi được gần 100 triệu. Anh đòi giữ hết nhưng tôi khuyên mua vàng bởi tiền chưa sử dụng để lâu mất giá.

Không nói nổi vợ, chồng mới chịu nói sự thật. Anh nói là ngôi nhà mua 3 tỷ nhưng mới trả được 1,5 tỷ, còn lại vay ngân hàng trả góp. Thế nên anh muốn dùng số tiền mừng cưới trả cho bớt nợ.

Tôi chưa kịp trấn tĩnh lại thì chồng đã báo cho một tin sốc hơn. Lương anh ấy sẽ dùng để trả tiền nhà, còn lương của vợ để chi tiêu sinh hoạt. Nhìn thấy bộ mặt tôi như muốn khóc, chồng động viên vợ chung tay gánh vác khó khăn, gia đình sẽ vượt qua giai đoạn này.

Ngày đó tôi yêu chồng rất nhiều, tôi cho là bản thân sống tốt thì anh cũng tốt lại. Tôi chấp nhận dùng lương của mình chi tiêu sinh hoạt và nuôi con, còn lương chồng để trả nợ. Đầu năm nay, chồng thông báo là đã trả hết nợ mua nhà và được thăng chức với mức lương 30 triệu/tháng. 2 tin vui liên tiếp, tôi nghe mà vỡ òa hạnh phúc, sau đó tôi nhắc nhở chồng từ tháng sau phải góp tiền ăn và nuôi con với vợ, không thể để mình tôi cáng đáng mãi được.

Lương chồng 30 triệu/tháng nhưng 7 năm nay không đưa cho vợ đồng nào, tôi nhắc nhở góp tiền ăn, anh lạnh lùng nói câu khiến tôi suy sụp - Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Chồng bảo tiền anh để dành mua một mảnh đất hoặc khi gia đình có biến cố thì sẽ dùng đến, còn tiền lương của tôi cứ chi tiêu lặt vặt như cũ. Không muốn gia đình căng thẳng, tôi lại nhẫn nhịn.

Nhưng thời gian gần đây, tôi thấy chồng có biểu hiện khác lạ như ít quan tâm đến vợ. Mỗi khi động vào việc gì là anh cáu gắt và chê bai vợ. Tôi bắt đầu lo sợ bị chồng phản bội, ly hôn thì rồi sẽ ra đi tay trắng. Hôm trước, tôi bắt anh góp tiền ăn và tiền học hành cho các con mỗi tháng 15 triệu. Chồng không đồng ý thì tôi dọa là sẽ ly hôn.

Nào ngờ anh ấy thách thức ly hôn thì ly hôn, anh không còn tình cảm với vợ nữa. Anh còn chê tôi như bà già đau khổ. Quần áo luộm thuộm, thậm chí còn mặc đồ lót rách rưới, anh nhìn thấy sợ.

Vì chồng con mà tôi phải tiết kiệm hết mức có thể, nhà đã trả xong nợ nhưng chưa sang tên cho vợ đứng chung, dường như tôi hết giá trị để lợi dụng nên anh hắt hủi. Còn gì đau khổ hơn khi nghe những lời chê của chồng. Tôi phải làm sao đây?