Tôi nghĩ Thành không trả lời hoặc cùng lắm là đáp qua loa khách sao. Nhưng không, vài phút sau tin nhắn của cậu ấy khiến tôi sững người.
Tôi và Thành là bạn thân từ thời đại học. Ngày ấy, hai đứa cùng nhau rong ruổi khắp các quán cà phê sinh viên, ôn thi thâu đêm trong thư viện, và chia sẻ với nhau đủ thứ chuyện trên đời. Ra trường, mỗi người một hướng, ai cũng bận rộn với những lo toan riêng. Thành dốc sức gây dựng sự nghiệp, còn tôi thì chật vật xoay sở với cơm áo gạo tiền. Dù ít gặp nhau hơn, nhưng trong lòng tôi, Thành vẫn luôn là một người bạn đáng quý.
Rồi một ngày, tôi nhận được thiệp cưới của cậu ấy. Nhìn tấm thiệp trên tay, tôi vừa vui vừa lo. Vui vì cuối cùng Thành cũng tìm được bến đỗ, nhưng lo vì túi tiền eo hẹp của mình. Lúc ấy, công việc của tôi không ổn định, thu nhập bấp bênh, mọi khoản chi tiêu đều phải tính toán chặt chẽ. Đắn đo mãi, tôi quyết định mừng 500 nghìn – một số tiền không lớn nhưng cũng chẳng phải quá ít so với hoàn cảnh của tôi lúc bấy giờ vì “quan trọng là tấm lòng.”
Ngày cưới, tôi diện một bộ đồ tươm tất rồi bắt chuyến xe khách về quê Thành, cách thành phố khoảng 50km. Tôi từng dự nhiều đám cưới ở quê, hiểu rằng không thể so sánh với những buổi tiệc linh đình trong nhà hàng sang trọng, nhưng ít nhất, tôi vẫn mong đợi một mâm cỗ tươm tất.
Thế nhưng, khi bước vào hội trường cưới, tôi không khỏi bất ngờ. Không có sân khấu lộng lẫy, không có dàn âm thanh rầm rộ, mọi thứ đều đơn giản hơn tôi tưởng tượng. Khi mâm cỗ được bưng ra, tôi càng sững sờ. Không phải những món ăn thịnh soạn như gà luộc, cá hấp hay lẩu nóng hổi, mà chỉ có vài món vô cùng giản dị: một đĩa rau luộc, một bát canh chua cá, một đĩa thịt kho tàu và ít đậu phụ rán.
Nhưng điều khiến tôi sốc nhất chính là món tráng miệng. Đáng lẽ phải là nho, cam hoặc ít nhất cũng là thạch rau câu như những đám cưới khác, vậy mà trước mặt tôi chỉ là mấy miếng bưởi chua loét, cùi dày và một đĩa bánh đúc lạc bé tí. Tôi nhíu mày, quay sang thằng bạn ngồi bên cạnh:
“Cỗ cưới gì mà sơ sài thế này? Món tráng miệng cũng chỉ có vài miếng bưởi với bánh đúc à?”
Nó cười cười, thản nhiên đáp:
“Đám cưới quê mà ông. Quan trọng là vui.”
Nhưng tôi không vui nổi. Tôi đã phải đắn đo mãi mới dám mừng 500 nghìn, vậy mà nhận lại là một bữa cỗ đơn giản đến mức này sao? Càng nghĩ, tôi càng thấy khó chịu. Trong bàn tiệc, tôi chẳng buồn động đũa, chỉ uống cạn mấy chén rượu rồi viện cớ đứng dậy ra về sớm.
Về đến nhà, cơn bực tức vẫn chưa nguôi ngoai. Tôi mở điện thoại, nhắn cho Thành một tin đầy bức xúc:
“Mày tổ chức đám cưới gì mà cỗ bôi bác thế? Bạn bè đến chung vui mà ăn uống chẳng ra sao, tráng miệng thì lèo tèo vài miếng bưởi chua với bánh đúc. Mày có thấy ngại không?”
Gửi tin xong tôi nằm lăn ra giường, lòng đầy hậm hực. Tôi nghĩ Thành sẽ không trả lời, hoặc cùng lắm chỉ nhắn lại một câu xin lỗi khách sáo. Nhưng không, chỉ vài phút sau, tin nhắn của cậu ấy khiến tôi sững người.
“Tao xin lỗi nếu mày thấy không hài lòng. Nhưng thực sự, tao không có nhiều lựa chọn khác.”
Tôi nhíu mày, đang định hỏi lại thì Thành nhắn tiếp:
“Bố mẹ tao vay mượn khắp nơi để tổ chức đám cưới này. Tao và vợ cũng góp vào, nhưng tiền bạc có hạn, nên chỉ có thể làm bữa cơm đạm bạc nhất có thể để đãi khách. Tao không muốn bố mẹ mắc nợ vì một ngày vui của mình.”
Đọc đến đây, tôi thấy sống mũi cay cay.
“Mày biết không, hôm cưới, tao không dám nhìn vào ánh mắt mẹ tao. Mẹ cười, nhưng tao biết mẹ lo. Sau đám cưới, mẹ vẫn còn phải xoay sở trả nợ. Tao không muốn vì một mâm cỗ mà bố mẹ tao phải chịu khổ thêm. Tao chỉ mong bạn bè đến chung vui, chứ tao không quan trọng chuyện quà cưới hay cỗ bàn thế nào.”
Tôi lặng người.
Bỗng dưng, tôi thấy mình nhỏ bé và ích kỷ đến lạ. Tôi đã từng nghĩ gì? Nghĩ rằng 500 nghìn của tôi là quá nhiều, đáng để nhận một bữa tiệc xứng đáng? Tôi đã quên mất rằng, trong một đám cưới, thứ quan trọng nhất không phải là cỗ bàn sang trọng, mà là niềm vui, là tình cảm, là sự sẻ chia.
Hôm sau, tôi quyết định quay lại nhà Thành. Tôi không báo trước, chỉ lặng lẽ mang theo một túi quà. Khi tôi đến, mẹ Thành đang lúi húi rửa bát, bố Thành ngồi trước hiên nhà trông có vẻ mệt mỏi.
Thành nhìn thấy tôi, ngạc nhiên hỏi:
“Sao mày lại đến?”
Tôi cười trừ, đưa túi quà cho mẹ cậu ấy. Bà lúng túng:
“Ôi, sao khách sáo thế này?”
Tôi gãi đầu, ấp úng:
“Thực ra… hôm qua tao lỡ lời. Tao xin lỗi. Đáng lẽ tao nên hiểu hoàn cảnh của mày, thay vì trách móc chuyện không đáng.”
Thành nhìn tôi, rồi bật cười:
“Tao đâu có giận. Nhưng tao mừng vì mày hiểu ra.”
Hôm đó, tôi ngồi lại ăn bữa cơm giản dị với gia đình Thành. Vẫn chỉ có rau, có cá kho, có canh chua. Nhưng lần này, tôi cảm nhận được một hương vị đặc biệt – hương vị của tình bạn, của sự sẻ chia, của một bài học đáng nhớ mà tôi sẽ khắc ghi suốt đời.
News
Trung ương thống nhất cả nước còn 28 tỉnh, 6 thành phố sau sáp nhập
Ngày 12/4, với tinh thần trách nhiệm cao, Hội nghị lần thứ 11 Ban Chấp hành Trung ương Đảng khóa XIII đã bế mạc, hoàn thành toàn bộ nội dung, chương trình đề ra. Tổng Bí thư Tô Lâm chủ…
Người vợ s;inh con trai da đen, bị chồng b./ỏ r/ ơi… và 20 năm sau, điều không tưởng xảy ra
Trịnh và Lan đã từng là một cặp đôi được nhiều người ngưỡng mộ. Họ yêu nhau say đắm và cùng nhau xây dựng một tổ ấm hạnh phúc. Khi Lan mang thai, Trịnh vô cùng hạnh phúc và háo…
Anh rể Quang Linh nói đúng 2 chữ khi em vợ bị b/ắ/t
Nam Hoàng – anh rể của Quang Linh Vlog mới đây khiến dân mạng đồng loạt xôn xao khi chính thức có động thái mới giữa lúc em vợ bị cơ quan công an điều tra, bắt giữ về hành…
SỰ THẬT về người chồng cũ của doanh nhân Ngọc Tiền, hóa ra là vị đại gia “c/ực kh/é/t” trên thương trường?
Cách đây không lâu, hôn nhân của Quý Bình và vợ vẫn khiến công chúng đặt nghi vấn.Trưa 6/3, thông tin diễn viên Quý Bình qua đời ở tuổi 42 đã khiến giới nghệ sĩ Việt và khán giả bàng…
Gần 600 loại sữa bị làm gi:ả với số lượng lớn, thu lợi gần 500 tỷ đồng, gồm NHỮNG LOẠI nào?
Một đường dây sản xuất, buôn bán, tiêu thụ sữa bột giả với số lượng cực lớn trên địa bàn TP Hà Nội và các tỉnh lân cận vừa bị các đơn vị nghiệp vụ Bộ Công an phát hiện….
Vụ kẹo Kera: Thêm thông tin bất ngờ, “b/ó/c trầ/n” lời phông bạt của Quang Linh?
Kẹo rau củ Kera của Hằng ‘Du Mục’ và Quang Linh Vlog chứa Sorbitol – một chất tạo ngọt nhân tạo và được coi như “thuốc xổ” với hàm lượng rất cao 33,4g/100g (33%). Tâm lý thích uống thuốc hơn…
End of content
No more pages to load