Tôi hốt hoảng gọi mẹ ra đón để cứu tôi lúc này. May mắn, tối hôm đó tôi và đứa con trong bụng vẫn an toàn trở về nhà mẹ đẻ.

Ở quê tôi, con trai, con gái không đi học đại học, đến tuổi cập kê đều lấy vợ, gã chồng từ rất sớm.

18 tuổi, sau khi học hết cấp 3, tôi nghỉ ở nhà phụ giúp ba mẹ làm vườn. Nhờ bạn bè mai mối mà tôi quen H, anh hơn tôi 3 tuổi và ở cùng xã. Tôi tin tưởng anh là người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, lại biết lo cho gia đình, nên quen nhau chưa được bao lâu thì chúng tôi kết hôn.

Mới cưới nhau về, ba mẹ hai bên cho chúng tôi tiền để xây một căn nhà cấp 4 nhỏ và mảnh vườn trồng cà phê. Hai vợ chồng vỡ òa trong hạnh phúc, dặn dò nhau quyết tâm xây dựng sự nghiệp.

Ngày hôm nay, vợ chồng mới vẽ ra một tương lai tươi sáng đợi chờ phía trước, thì ngày mai tôi lại ngậm ngùi khi phát hiện mình đã lấy nhầm chồng.

Ngày nào cũng vậy, anh thường tụ tập với bạn bè nhậu nhẹt, chè chén, cứ mỗi khi say khướt lại về nhà chửi bới – “thượng cẳng chân, hạ cẳng tay”. Nhiều lần tôi khóc lóc bỏ về nhà mẹ và đòi li hôn vì không thể sống tiếp với người chồng nát rượu. Chúng tôi mới lấy nhau, cũng chưa ràng buộc về con cái, thấy được cái khổ trước mắt nên tôi muốn bỏ ngay nếu không lại khổ cả đời. Nhưng nói thì dễ, làm thì khó, cứ hết say anh lại quay sang xin lỗi rối rít, hứa hẹn sẽ tu chí làm ăn. Vì vẫn còn thương anh, lại sợ mang tiếng là đàn bà đã một đời chồng nên tôi quay trở về.

Biết bao nhiêu lời thề thốt, hứa hẹn cũng trở thành mây khói, cứ uống rượu vào anh chẳng còn nhớ được điều gì tử tế. Có nhiều lần, còn mang gậy gộc tụ tập đánh nhau, rồi bị công an xã bắt về xử phạt. Tiếng xấu đồn khắp nơi từ làng trên xóm dưới, tôi quá chán nản và mệt mỏi khi sống với người chồng “giang hồ” vô trách nhiệm.
Vợ vác bụng bầu chạy trốn trong đêm vì hành động thô bạo này của người chồng - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
Lấy nhau được 5 tháng, tôi về nhà mẹ và quyết định viết đơn ly hôn gửi ra tòa, nhưng cũng thời gian này tôi phát hiện mình đang mang thai.

Tôi làm đơn anh không ký, anh và ba mẹ chồng qua nhà ba mẹ tôi để giảng hòa mong muốn hai đứa có thể hàn gắn với nhau. Anh còn khóc lóc, quỳ xuống chân tôi, mong muốn được tha thứ một lần cuối. Vì nghĩ cho con, lần này tôi lại quay trở về một lần nữa. Tôi hết lời khuyên anh, mong muốn vợ chồng luôn vui vẻ, con cái sẽ có được cuộc sống đàng hoàng sau này. Anh nghe lời và bớt tụ tập nhâu nhẹt hơn, đã biết chăm chỉ đi làm.

Khi tôi mang thai được 8 tháng, vì bụng to nên tôi không thể đi làm được nữa, chỉ ở nhà lo cơm nước cho anh. Có một lần quá buổi cũng chưa thấy anh về nhà. Đợi mãi cho tới khuya anh mới “chân nam đá chân xiêu” mò về. Thấy bóng dáng của anh, lòng tôi lại nhói lên vì biết anh lại trở về với những tháng ngày say xỉn.

Anh đập phá hết đồ đạc trong nhà, rồi chửi bới om sòm. Tôi sợ sệt, im lặng ngồi ở một góc giường, vì tôi biết mỗi khi say xỉn anh không còn biết gì nữa. Nhưng anh vẫn không tha cho tôi. Anh quát tháo rồi kiếm cớ đánh đập, đạp tôi vào tường và bảo “đang dạy vợ”. Hàng xóm giờ này đã đóng cửa ngủ hết, tôi không biết gọi ai, đành cắn răng chịu trận. Vì đang mang thai, tôi sợ chồng lại lên cơn “thú tính” rồi xảy ra chuyện chẳng lành nên trốn về nhà mẹ cả đêm.

Hai mắt tôi khóc sưng húp, tay ôm bụng, vừa đi vừa chạy ở đường quê. Tôi sợ gã chồng nát rượu đuổi theo rồi lại đạp tôi xuống bờ ruộng, nhưng vẫn chạy liều. Tôi hốt hoảng gọi mẹ ra đón để cứu tôi lúc này. May mắn, tối hôm đó tôi và đứa con trong bụng vẫn an toàn trở về nhà mẹ đẻ.

Lần này, tôi và gia đình sẽ không tha thứ cho người chồng nát rượu và nhẫn tâm với vợ con như vậy, thêm một lần nào nữa. Mặc kệ, anh lại tới thề thốt, van xin.

Tôi cũng không thể sống ở nhà mẹ đẻ, vì cứ say rượu hắn ta lại không làm chủ được mình mà lại qua tìm tôi để gây sự. Sau khi ly hôn, tôi và con phải chuyển sang nơi khác để bắt đầu một cuộc sống mới.