Tuần trước, tôi bỗng nhiên thấy cô giúp việc nôn ọe vào sáng sớm. Tôi sốt ruột đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra thì ngã ngửa…

Tôi vốn tính bướng bỉnh, đôi khi lại hay đòi hỏi quá đáng, nhưng chồng luôn nhường nhịn, làm mọi cách để tôi vui. Bố mẹ ruột cũng nhiều lần nhắc nhở tôi phải biết cư xử khéo léo, giữ gìn hạnh phúc. Nhưng tôi vẫn tự tin rằng chồng mình yêu mình thật lòng, dù tôi có thế nào anh cũng sẽ không rời xa.

Mang thai xong, tôi bị nghén nặng, sức khỏe yếu đi rõ rệt. Chồng thương tôi nên kiên quyết bắt tôi nghỉ làm để dưỡng thai, ở nhà nghỉ ngơi, lo cho con. Rồi ngày tôi sinh con trai đầu lòng, cả gia đình mừng rỡ. Bố chồng hào phóng tặng ngay cho tôi một chiếc ô tô hạng sang, còn tổ chức một bữa tiệc linh đình để họ hàng cùng chung vui

Vì mẹ chồng mất sớm, tôi là dâu trưởng nên cũng quán xuyến mọi chuyện trong nhà. Bố chồng tuy còn đi làm nhưng rất thoải mái, dễ tính, không bao giờ xét nét con dâu. Tôi sống trong nhung lụa, không phải lo lắng gì nhiều ngoài chuyện chăm con.

Đến khi con trai tôi cứng cáp, tôi quyết định quay lại công việc. Bố chồng chủ động thuê giúp tôi một cô giúp việc. Cô ấy khoảng 45 tuổi, dáng người nhỏ nhắn, tính tình hiền lành. Tôi nghe kể cô từng có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, sau khi ly hôn thì lên thành phố kiếm sống. Biết được hoàn cảnh của cô, tôi thương lắm, đối xử rất tốt, thường xuyên mua quần áo, đồ dùng cho cô. Tôi cũng không phải kiểu chủ nhà hà khắc, có thời gian thì vẫn phụ giúp cô làm việc nhà.

Cô giúp việc đúng là có tay nghề, nấu ăn rất ngon, chăm con cũng khéo. Nhờ có cô mà con tôi ăn uống rất ngoan, bụ bẫm hẳn ra. Cả nhà tôi ai cũng quý mến cô. Chồng tôi thậm chí còn nói cô là “quý nhân” của gia đình, còn thường xuyên thưởng thêm tiền lương để cô thoải mái chi tiêu.

Rồi đến một ngày, bố chồng tôi bị tai nạn xe máy. Chân ông bị chấn thương nặng, phải nằm dưỡng thương suốt mấy tháng. Chính cô giúp việc là người tận tình chăm sóc ông. Cô nấu cơm bưng tận phòng, ngày ngày dìu ông tập đi. Nhờ sự quan tâm của cô mà sức khỏe bố chồng tôi hồi phục nhanh chóng.

Mọi chuyện vẫn êm đẹp cho đến một tuần trước, tôi bất ngờ phát hiện cô giúp việc nôn ọe vào buổi sáng. Nghĩ cô bị bệnh, tôi vội đưa cô đi khám, ai ngờ bác sĩ thông báo cô đã mang thai. Tôi sốc đến mức đứng hình. Cô giúp việc ở nhà tôi suốt mấy năm nay, hầu như chẳng đi đâu, vậy đứa trẻ trong bụng cô là của ai?

Tôi gặng hỏi nhưng cô cứ lảng tránh, chỉ cúi đầu lặng thinh. Cuối cùng, cô khóc rồi xin nghỉ việc về quê ngay lập tức. Tôi cố gắng thuyết phục nhưng cô vẫn nhất quyết không ở lại.

Tối hôm đó, bố chồng tôi đi làm về, vừa ngồi xuống bàn ăn đã trầm giọng nói:

“Bố có chuyện muốn nói với hai đứa.” Tôi và chồng còn chưa kịp lên tiếng thì ông tiếp lời: “Bố chính là cha của đứa trẻ mà cô ấy đang mang.”

Câu nói ấy như một tiếng sét đánh ngang tai, tôi và chồng sững sờ, không ai thốt nên lời. Chồng tôi tức giận đứng bật dậy, mặt đỏ bừng vì giận dữ. Tôi phải kéo anh lại, ra hiệu bảo anh bình tĩnh.

Bố chồng tôi thở dài, ánh mắt xa xăm:

“Thực ra, trước đây bố và cô ấy đã từng yêu nhau. Nhưng khi đó gia đình cô ấy phản đối vì bố hơn cô ấy quá nhiều tuổi. Sau này, mỗi người một cuộc sống riêng. Giờ mẹ con mất đã lâu, cô ấy cũng ly hôn nên chúng tôi tìm lại nhau.”

Ông nói đến đây thì im lặng. Một lúc sau, ông tiếp tục:

“Bố biết chuyện này khó chấp nhận, nhưng bố thật lòng muốn hai đứa hiểu và chấp nhận cô ấy. Nếu có thể, hãy gọi điện bảo cô ấy quay lại đây, bố muốn chăm sóc cho mẹ của đứa bé.”

Tôi nhìn sang chồng, thấy mắt anh hoe đỏ. Bao nhiêu năm qua, bố chồng một mình nuôi con, vất vả chẳng kém ai. Giờ ông có cơ hội để tìm lại hạnh phúc, chúng tôi có quyền gì mà cấm cản?

Sau một đêm suy nghĩ, vợ chồng tôi quyết định gọi điện cho cô giúp việc, thuyết phục cô trở lại. Cả nhà tôi ai cũng hiểu, dù vai vế có thay đổi nhưng quan trọng nhất vẫn là tình cảm gia đình. Và quan trọng hơn hết, bố chồng tôi xứng đáng có được hạnh phúc của riêng mình.