Lâm Phong, chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, đã quen với những buổi xem mắt nhàm chán do mẹ sắp đặt. Các cô gái đều giống nhau: xinh đẹp, kiêu kỳ, và chỉ chăm chăm vào gia tài của anh. Chán ngán, lần này anh quyết định chơi một ván cược với chính mình. “Mẹ muốn con đi xem mắt? Được thôi, nhưng con sẽ đi với tư cách… bảo vệ!” Anh mượn bộ đồng phục bảo vệ cũ từ người chú làm việc ở công ty, đội thêm cái mũ lưỡi trai che nửa mặt, rồi ung dung đến quán cà phê sang trọng nơi buổi xem mắt diễn ra.
Đối tượng hôm nay là Minh Thư, con gái một gia đình giàu có, nổi tiếng với vẻ ngoài lộng lẫy và tính cách kén chọn. Lâm Phong ngồi ở góc quán, giả vờ lau bàn, mắt lén quan sát. Minh Thư bước vào, váy áo lấp lánh, nhưng thái độ lạnh lùng khiến anh chỉ muốn bật cười. “Loại người này, gặp mười lần cũng chẳng rung động,” anh nghĩ thầm.
Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ mặc đồng phục lao công đẩy xe dọn dẹp ngang qua. Cô vô tình làm rơi cây chổi, lúng túng cúi nhặt, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi, vụng về thế này chắc bị chị quản lý mắng mất!” Lâm Phong không nhịn được, bước tới nhặt giúp cô. Cô gái ngẩng lên, đôi mắt to tròn lấp lánh cảm ơn. “Cảm ơn anh… bảo vệ dễ thương!” cô nói, nụ cười sáng bừng như nắng sớm.
Cô tên là Hà My, làm lao công ở quán cà phê này. Trong lúc trò chuyện, Lâm Phong phát hiện ra cô không chỉ dễ thương mà còn thông minh, hài hước. My kể về ước mơ mở một quán cà phê nhỏ, nơi ai cũng có thể ngồi trò chuyện mà không lo giá cả. Anh bị cuốn theo từng lời cô nói, quên mất cả buổi xem mắt.
Bất ngờ, Minh Thư từ bàn xem mắt đứng dậy, tiến thẳng về phía Lâm Phong. Hóa ra, cô nàng đã để ý anh từ lúc anh giúp My nhặt chổi. “Anh gì ơi, làm bảo vệ lương tháng bao nhiêu mà dám nhìn tôi thế hả?” Minh Thư hỏi, giọng mỉa mai. Hà My nghe thấy, lập tức chen vào: “Chị đừng nói anh ấy vậy, anh ấy tốt lắm!” Sự dũng cảm của My khiến Lâm Phong sững sờ.
Không kìm được, anh cởi mũ, để lộ khuôn mặt thật. Cả quán xôn xao khi nhận ra anh là Lâm Phong – chủ tịch nổi tiếng. Minh Thư chết lặng, lắp bắp xin lỗi, nhưng Lâm Phong chỉ nhìn Hà My, mỉm cười. “Cô lao công này, nếu tôi mời cô đi uống cà phê, cô có đồng ý không?”
My đỏ mặt, lườm anh: “Chủ tịch mà giả làm bảo vệ, ai dám tin lời mời của anh chứ?” Nhưng rồi cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh. Đêm đó, Lâm Phong biết trái tim mình đã thuộc về cô lao công nhỏ bé, người không hề biết anh giàu có nhưng vẫn khiến anh rung động thật sự.
Kịch tính chưa dừng lại. Hôm sau, Minh Thư tìm đến công ty anh, mang theo lời đe dọa: “Anh nghĩ từ chối tôi dễ thế sao? Tôi biết bí mật về công ty anh!” Lâm Phong nhíu mày, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười của Hà My. Anh biết, để bảo vệ tình yêu vừa chớm nở, anh sẽ phải đối mặt với một trận chiến không hề đơn giản.
News
“Mẹ kế” sang chảnh sắp cho Thu Quỳnh 1 bài học của Cha Tôi Người Ở Lại: Mới lên phim đã làm 1 điều mà suốt 20 tập chưa đạt được, ngoài đời có cuộc sống đầy bí ẩn
Hình ảnh Lương Thu Trang xuất hiện sang chảnh ở những tập mới nhất của Cha Tôi, Người Ở Lại gây chú ý không nhỏ cho người xem. Bộ phim giờ vàng hot Cha Tôi, Người Ở Lại đã khép lại giai…
Anh sếp trông không mấy uy tín trong phim “Cha tôi, người ở lại” nói gì khi nhiều khán giả đòi sửa kịch bản
Trong số diễn viên trẻ của phim “Cha tôi, người ở lại”, Kiên Trần được nhiều khán giả yêu mến với vai Đại “thiếu gia”. Nhân vật này không chỉ sở hữu gia thế ấn tượng, có tính cách hài…
“Con ước có tiền mua cho ngoại cái bánh kem, để ngoại biết cảm giác ăn bánh kem ra sao”
Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông lặng lẽ, Hạnh sống cùng bà ngoại trong căn nhà mái ngói đơn sơ. Hạnh mới mười hai tuổi, nhưng đôi mắt em đã mang những nét trầm tư của…
Tới công chuyện, vợ chồng “cậu Ba” Cao Minh Đạt – Nhật Kim Anh bị réo tên sau ồn ào kẹo rau củ của Quang Linh Vlogs
Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất sữa bột giả cho bà bầu, trẻ sinh non… với doanh thu gần 500 tỷ đồng tại. Công ty Cổ phần Dược quốc tế Rance Pharma và Công ty Cổ…
“Nếu sự tồn tại hiện giờ của bạn là kết quả của việc thay đổi quá khứ của một người khác, bạn sẽ không thể thay đổi quá khứ được nữa.”
Hà Nội một chiều mưa, chiếc xe máy chở Linh và Phong lao vun vút trên đường. Tiếng còi xe, ánh đèn pha, rồi một cú va chạm kinh hoàng. Linh tỉnh dậy trong bệnh viện, toàn thân đau nhức,…
Trong cơn cho:áng vá:ng, tôi lao tới ôm tay người có vẻ là đội trưởng, vừa khóc vừa gào: “Chú ơi, rốt cuộc khi nào nhà nước mới phát người yêu cho cháu vậy ạ?
Cả toa tàu im phăng phắc, như thể thời gian ngừng trôi. Nhóm lính trẻ, chắc vừa từ doanh trại ra, đồng loạt quay lại nhìn tôi, mặt ai nấy đều đờ ra như vừa chứng kiến một màn trình…
End of content
No more pages to load