Lâm Phong, chủ tịch tập đoàn bất động sản lớn nhất thành phố, đã quen với những buổi xem mắt nhàm chán do mẹ sắp đặt. Các cô gái đều giống nhau: xinh đẹp, kiêu kỳ, và chỉ chăm chăm vào gia tài của anh. Chán ngán, lần này anh quyết định chơi một ván cược với chính mình. “Mẹ muốn con đi xem mắt? Được thôi, nhưng con sẽ đi với tư cách… bảo vệ!” Anh mượn bộ đồng phục bảo vệ cũ từ người chú làm việc ở công ty, đội thêm cái mũ lưỡi trai che nửa mặt, rồi ung dung đến quán cà phê sang trọng nơi buổi xem mắt diễn ra.

Đối tượng hôm nay là Minh Thư, con gái một gia đình giàu có, nổi tiếng với vẻ ngoài lộng lẫy và tính cách kén chọn. Lâm Phong ngồi ở góc quán, giả vờ lau bàn, mắt lén quan sát. Minh Thư bước vào, váy áo lấp lánh, nhưng thái độ lạnh lùng khiến anh chỉ muốn bật cười. “Loại người này, gặp mười lần cũng chẳng rung động,” anh nghĩ thầm.

Đúng lúc ấy, một cô gái trẻ mặc đồng phục lao công đẩy xe dọn dẹp ngang qua. Cô vô tình làm rơi cây chổi, lúng túng cúi nhặt, miệng lẩm bẩm: “Trời ơi, vụng về thế này chắc bị chị quản lý mắng mất!” Lâm Phong không nhịn được, bước tới nhặt giúp cô. Cô gái ngẩng lên, đôi mắt to tròn lấp lánh cảm ơn. “Cảm ơn anh… bảo vệ dễ thương!” cô nói, nụ cười sáng bừng như nắng sớm.

Cô tên là Hà My, làm lao công ở quán cà phê này. Trong lúc trò chuyện, Lâm Phong phát hiện ra cô không chỉ dễ thương mà còn thông minh, hài hước. My kể về ước mơ mở một quán cà phê nhỏ, nơi ai cũng có thể ngồi trò chuyện mà không lo giá cả. Anh bị cuốn theo từng lời cô nói, quên mất cả buổi xem mắt.

Bất ngờ, Minh Thư từ bàn xem mắt đứng dậy, tiến thẳng về phía Lâm Phong. Hóa ra, cô nàng đã để ý anh từ lúc anh giúp My nhặt chổi. “Anh gì ơi, làm bảo vệ lương tháng bao nhiêu mà dám nhìn tôi thế hả?” Minh Thư hỏi, giọng mỉa mai. Hà My nghe thấy, lập tức chen vào: “Chị đừng nói anh ấy vậy, anh ấy tốt lắm!” Sự dũng cảm của My khiến Lâm Phong sững sờ.

Không kìm được, anh cởi mũ, để lộ khuôn mặt thật. Cả quán xôn xao khi nhận ra anh là Lâm Phong – chủ tịch nổi tiếng. Minh Thư chết lặng, lắp bắp xin lỗi, nhưng Lâm Phong chỉ nhìn Hà My, mỉm cười. “Cô lao công này, nếu tôi mời cô đi uống cà phê, cô có đồng ý không?”

My đỏ mặt, lườm anh: “Chủ tịch mà giả làm bảo vệ, ai dám tin lời mời của anh chứ?” Nhưng rồi cô gật đầu, ánh mắt lấp lánh. Đêm đó, Lâm Phong biết trái tim mình đã thuộc về cô lao công nhỏ bé, người không hề biết anh giàu có nhưng vẫn khiến anh rung động thật sự.

Kịch tính chưa dừng lại. Hôm sau, Minh Thư tìm đến công ty anh, mang theo lời đe dọa: “Anh nghĩ từ chối tôi dễ thế sao? Tôi biết bí mật về công ty anh!” Lâm Phong nhíu mày, nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến nụ cười của Hà My. Anh biết, để bảo vệ tình yêu vừa chớm nở, anh sẽ phải đối mặt với một trận chiến không hề đơn giản.