Lan kết hôn với Tuấn được hơn 5 năm, cuộc sống vợ chồng vốn dĩ yên ấm trong một gia đình truyền thống. Nhưng mọi thứ bắt đầu rạn nứt khi Lan sinh liên tiếp hai cậu con trai mà cả nhà chồng đều nghi ngờ vì ngoại hình của hai đứa bé chẳng hề giống Tuấn. Mắt chúng to tròn, mũi cao, da trắng trẻo, trong khi Tuấn lại có khuôn mặt góc cạnh, mũi thấp và nước da ngăm đen. Những lời xì xào bắt đầu từ hàng xóm, rồi đến họ hàng, cuối cùng chính mẹ chồng Lan – bà Hiền – cũng không thể chịu nổi.

Một buổi chiều mưa gió, cả nhà chồng họp lại, bà Hiền đập bàn quát lớn: “Cô nhìn hai đứa nhỏ đi, có giống con trai tôi không? Cô ăn ở thế nào mà để nhà này mang tiếng xấu? Cút khỏi đây, đừng để tôi phải thấy mặt cô nữa!”. Anh em nhà chồng cũng hùa theo, chỉ trích Lan không tiếc lời. Tuấn ngồi im, mặt cúi gằm, không nói một câu bênh vực vợ.

Lan ôm hai đứa con đứng giữa sân, nước mắt rơi lã chã nhưng không thể phản kháng. Cuối cùng, chịu không nổi áp lực, cô run run lên tiếng: “Được thôi, nếu cả nhà đã muốn đuổi tôi đi, tôi sẽ nói sự thật. Hai đứa bé này… không phải con của anh Tuấn. Chúng là con của anh Nam – anh trai anh Tuấn!”

Cả nhà chết lặng. Bà Hiền trợn mắt, tay ôm ngực, miệng lắp bắp: “Cô… cô nói cái gì?”. Lan nghẹn ngào kể tiếp: “Hồi đó, anh Tuấn đi làm xa, anh Nam ở nhà thường xuyên qua lại giúp đỡ tôi. Rồi chuyện không nên xảy ra đã xảy ra. Tôi không dám nói, chỉ nghĩ giữ im lặng để gia đình yên ổn. Nhưng giờ mọi người đã ép tôi, tôi không thể giấu nữa.”

Bà Hiền nghe xong, mặt tái mét, chân đứng không vững. Bà hét lên một tiếng rồi ngã khuỵu xuống sàn, ngất xỉu trong sự bàng hoàng của cả gia đình. Tuấn ngẩng mặt lên nhìn vợ, đôi mắt đỏ hoe, còn anh em trong nhà thì ngơ ngác, không ai dám tin vào sự thật vừa được phơi bày.

Từ đó, ngôi nhà ấy chẳng còn tiếng cười. Lan ôm hai con rời đi, để lại một gia đình tan nát bởi bí mật mà cô buộc phải tiết lộ.