Nhà chồng tôi hôm ấy rộn ràng hẳn lên vì lễ mừng thọ 80 tuổi của bố chồng. Khách khứa đông đúc, từ họ hàng xa gần đến bạn bè, hàng xóm đều đến chúc tụng. Trên bàn tiệc, những lời chúc sức khỏe vang lên không ngớt, còn phong bì mừng thọ thì chất đầy một chiếc thùng gỗ nhỏ đặt ngay cạnh chỗ bố chồng ngồi. Tôi – con dâu út trong nhà – được giao nhiệm vụ trông nom mọi việc, từ tiếp khách đến ghi chép danh sách quà tặng. Nhưng khi tiệc tan, tôi lén mang chiếc thùng phong bì ấy giấu vào góc tủ trong phòng ngủ của mình.

Chồng tôi, anh Hùng, thấy tôi lén lút thì nhíu mày hỏi: “Em làm gì vậy? Để đấy mai cả nhà kiểm lại chứ!” Tôi cười gượng, bảo rằng chỉ muốn cất cho an toàn, kẻo đêm hôm ai đó táy máy. Thật ra, trong đầu tôi lúc ấy là một ý định khác. Nhà chồng tôi đông con, bốn anh em trai, mỗi người một tính, lại thêm mấy chị em dâu hay so bì. Tôi nghĩ, nếu giữ thùng phong bì này, tôi sẽ âm thầm đếm trước, giữ lại một ít để lo cho con trai tôi đi học trường tốt, phần còn lại mới đưa ra công khai. Dù sao, tôi cũng là người vất vả lo liệu cho lễ mừng thọ này nhất mà.

Sáng hôm sau, cả nhà tụ họp để kiểm kê phong bì. Tôi mang thùng ra, đặt lên bàn với vẻ mặt tỉnh bơ. Mẹ chồng mở nắp thùng, bắt đầu đếm từng phong bì trước mặt mọi người. Nhưng rồi, bà bỗng khựng lại, nhíu mày nhìn tôi: “Sao thùng này nhẹ thế nhỉ? Hôm qua mẹ thấy nó đầy mà.” Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh, bảo rằng chắc tại bà nhớ nhầm.

Đúng lúc ấy, chị dâu cả – người vốn hay xét nét tôi – lên tiếng: “Để con kiểm tra cho chắc.” Chị ấy đếm từng phong bì, rồi bất ngờ reo lên: “Ủa, sao lại có cả phong bì của bác Tám ở tận miền Tây nhỉ? Bác ấy không đến được, ai bỏ vào đây?” Cả nhà xôn xao, quay sang nhìn tôi. Tôi bắt đầu toát mồ hôi, lắp bắp: “Chắc… chắc ai đó gửi nhờ.”

Nhưng sự thật dần hé lộ khi mẹ chồng lôi ra một xấp phong bì khác lạ, không phải kiểu phong bì mừng thọ thông thường. Bên trong không phải tiền, mà là… những tờ giấy ghi lời chúc viết tay. Có tờ ghi: “Chúc cụ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi – Cháu ngoại út”, có tờ lại viết: “Cảm ơn cụ đã cho con mượn tiền chữa bệnh năm xưa – Thằng Tý đầu ngõ”. Cả nhà ngỡ ngàng, rồi bất ngờ phá lên cười. Bố chồng tôi, người vốn ít nói, cũng mỉm cười: “Ai làm cái trò này hay thế nhỉ?”

Mọi ánh mắt đổ dồn về tôi. Tôi không còn cách nào khác, đành thú nhận: “Con… con thêm vào đó ạ. Tối qua con mở thùng, thấy toàn tiền, con nghĩ bố không cần nhiều tiền đâu, mà cần tình cảm hơn. Nên con lấy bớt tiền ra, thay bằng mấy lời chúc con tự viết, giả làm của mọi người.” Tôi cúi đầu, chờ một trận mắng té tát.

Nhưng không ngờ, mẹ chồng tôi lại vỗ tay cười lớn: “Con dâu út đúng là có tâm! Làm bố vui hơn cả đống tiền này!” Bố chồng gật gù: “Ừ, mấy lời chúc này đọc thích thật. Tiền thì để lo cho con cháu, còn tình cảm thế này mới là quý.” Chị dâu cả cũng tấm tắc: “Em đúng là khéo nghĩ, chị phục em thật đấy!” Cả nhà cười nói rôm rả, không ai trách tôi một lời.

Tôi thở phào, nghĩ rằng mình đã thoát nạn. Nhưng tối đó, khi chỉ còn hai vợ chồng trong phòng, anh Hùng nhìn tôi, nhếch môi: “Em tưởng anh không biết à? Tiền em giấu dưới gầm giường, anh thấy hết rồi. Em định giữ lại bao nhiêu?” Tôi giật mình, mặt đỏ bừng, lắp bắp thanh minh. Anh bật cười: “Thôi, anh không nói ai đâu. Nhưng lần sau đừng nghịch dại nữa. À, mà này…” Anh ghé sát tai tôi, thì thầm: “Tiền đó anh đã lấy lại, gửi mẹ giữ rồi. Còn thùng phong bì, anh thêm vào một tờ chúc nữa: ‘Chúc vợ yêu luôn ngoan ngoãn’ đấy!”

Tôi đứng hình, vừa xấu hổ vừa buồn cười. Hóa ra, cái thùng phong bì tôi giấu không chỉ khiến cả nhà khen ngợi, mà còn làm tôi lộ hết “âm mưu” trước mặt chồng. Một cái kết vừa bất ngờ, vừa khiến tôi nhớ mã