Đợi mãi mới hết bữa cơm, thấy con gái đi vào phòng vệ sinh, tôi liền đi theo định hỏi chuyện thì phải kinh hãi khi thấy nó đang cố nôn bữa cơm vừa nãy ra!

Tôi và ông nhà sinh được hai đứa con, một trai một gái,  trong đó đứa con gái cả là niềm tự hào của vợ chồng tôi. Nó vừa xinh xắn lại ngoan ngoãn hiền dịu, khi còn nhỏ học rất giỏi, lớn lên ra trường cũng có công ăn việc làm ổn định.

Tôi lúc nào cũng mong muốn con tìm được một bến đỗ vững chắc, không phải vất vả nhọc nhằn. Bởi vì gia cảnh nhà tôi khó khăn, vợ chồng tôi vất vả bươn chải từ xưa mà cũng chẳng khấm khá nổi. Hai người cố gắng lắm mới cho các con ăn học được.

Khi con gái đưa con rể về ra mắt, biết điều kiện nhà con rể rất tốt, vợ chồng tôi liền yên tâm. Chúng tôi không thách cưới gì cả, cũng không đòi hỏi gì cho mình hết, chỉ cần con gái sống hạnh phúc, được chồng và nhà chồng yêu thương là đủ.

Đám cưới tổ chức linh đình, con gái tôi xinh đẹp tuyệt trần trong bộ váy cô dâu đắt tiền. Nhìn con hạnh phúc mà tôi cũng rơi nước mắt mãn nguyện. Rồi vợ chồng nó còn đi hưởng tuần trăng mật ở resort 5 sao đắt đỏ. Sau đám cưới thì con gái tôi nghỉ việc ở nhà chờ mang bầu sinh con và quán xuyến nhà cửa cho chồng yên tâm làm việc.

Cách đây mấy hôm, tôi khăn gói lên thăm con gái. (Ảnh minh họa)

 

Cách đây mấy hôm, tôi khăn gói lên thăm con gái. (Ảnh minh họa)

Nhà chồng nó có điều kiện, chút tiền lương nó đi làm chẳng đáng bao nhiêu. Tôi thấy như vậy cũng tốt, chỉ cần chăm chồng chăm con cho tốt, không cần lo lắng kinh tế hay công to việc lớn. Mỗi lần con về chơi lại thấy nó tươi cười kể chuyện ở nhà chồng đầy đủ, dư dả mà tôi vui lắm. Con gái được an nhàn sung sướng, tôi là mẹ cũng yên tâm.

Cách đây mấy hôm, tôi khăn gói lên thăm con gái. Lâu không gặp con cũng thấy nhớ, đợt này nó bận việc nhà chồng nên ít về chơi. Đây là lần đầu tiên tôi đến thăm ông bà thông gia từ sau đám cưới của hai đứa. Biết nhà họ không thiếu của cải, tôi chuẩn bị ít quà quê tự tay mình làm, hi vọng ông bà ấy sẽ thích.

Chứng kiến cuộc sống của con gái ở nhà chồng mà tôi cũng mừng thay cho nó. Dù nó nghỉ việc nhưng trong nhà vẫn có người giúp việc, con tôi không phải động tay làm gì. Ông bà thông gia thì tiếp đón tôi rất nhiệt tình, thân thiện.

Cho tới khi mâm cơm được bưng lên, mọi người ngồi vào bàn ăn. Trên mâm cơm có đĩa tôm biển, tôi giật mình ngạc nhiên khi thấy con gái bóc ăn. Con tôi từ nhỏ đã bị dị ứng tôm, chỉ cần ăn nửa con thôi là nó đã bị phát ban khắp người, khó chịu vô cùng. Vậy tại sao bây giờ nó lại thản nhiên ăn tôm?

Tôi đang định lên tiếng nhắc con thì nó ra hiệu cho tôi im lặng. Cả bữa cơm ấy tôi ăn không ngon, trong lòng thấp thỏm chẳng thể hiểu nổi. Bà thông gia thì vẫn tươi cười niềm nở. Con gái thì vẫn ăn ngon lành vài con tôm liền. Đợi mãi mới hết bữa cơm, thấy con gái đi vào phòng vệ sinh, tôi liền đi theo định hỏi chuyện thì phải kinh hãi khi thấy nó đang cố nôn bữa cơm vừa nãy ra!

Lúc đó chúng tôi không nói được gì vì không tiện. Tôi ra về sớm mà trong lòng không yên, khi con gái gọi điện kể rõ mọi chuyện để tôi mới thẫn thờ. Hóa ra nó sống trong căn nhà to lớn bề thế ấy lại chẳng khác gì địa ngục!

Con tôi đúng là được hưởng điều kiện vật chất dư dả nhưng nó sống ở đó chẳng khác gì một cái bóng, một cái xác không hồn, một con rối không được có bất kỳ tiếng nói nào. Thậm chí cả chuyện ăn uống! Ban đầu nó nó bảo mẹ chồng rằng mình bị dị ứng tôm biển nhưng bà ấy không chấp nhận. Với lý lẽ là chỉ cần ăn nhiều rồi sẽ quen, con dâu bà ấy không được phép kén ăn, sau này còn ăn cho con bú. Áp đặt một cách rất vô lý và quá quắt.

Bà ấy bắt con dâu ăn tôm, nó từ chối thì bị mắng là đỏng đảnh tiểu thư, không nghe lời mẹ chồng, bướng bỉnh ngang ngược. Chồng nó thấy vậy cũng vào hùa với mẹ mắng vợ không ra gì, còn bảo chỉ bị dị ứng chứ có chết người được đâu. Ăn vài lần, bị dị ứng vài lần rồi sẽ hết, sẽ quen.

Làm sao mà quen được, nên con tôi mỗi lần trong nhà mua tôm là nó đều phải uống thuốc chống dị ứng trước bữa cơm. Ăn xong thì tìm cách nôn ra. Khổ nhục và tủi hờn vô cùng.

Nghe từng lời con kể mà tôi khóc nghẹn. (Ảnh minh họa)

Nghe từng lời con kể mà tôi khóc nghẹn. (Ảnh minh họa)

Từ những chuyện nhỏ nhất đã như vậy, những chuyện lớn hơn con tôi không được có ý kiến bao giờ. Nhà chồng nói sao phải răm rắp làm theo. Đến việc bao giờ sinh con, sinh mấy con nó cũng không được quyết định. Ngày ngày sống theo mệnh lệnh của chồng và bố mẹ chồng chẳng khác gì một cái xác không hồn.

Nghe từng lời con kể mà tôi khóc nghẹn. Tôi bảo nó ly hôn đi về với bố mẹ nhưng nó buồn bã thông báo rằng mình đã mang thai được 2 tháng rồi. Mang thai nhưng không hề vui mừng mà cũng chẳng hồ hởi báo cho tôi từ sớm. Không phải nó không chào đón con mà đứa bé chính là ràng buộc khiến nó không thể thoát khỏi nhà chồng.

Đêm ấy tôi khóc ướt đẫm cả gối, càng nghĩ càng thương con đến đứt ruột. Ham nhà chồng giàu có làm gì để rồi cuối cùng nên nông nỗi này. Con gái tôi phải làm sao đây?