Trước khi rời đi, tôi đã nói chuyện với con trai. Tôi nói rằng sau khi trở về quê, tôi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con gái.
Ngồi trên máy bay, nhìn ra ngoài cửa sổ, những đám mây trắng bồng bềnh như kẹo bông, nhưng trong lòng tôi lại như những đám mây bị gió thổi bay, không ngừng dao động. Lần này sang Mỹ, tôi mang theo rất nhiều kỳ vọng và mong đợi về con trai, tôi còn chuẩn bị một vali chất đầy những món đặc sản địa phương mà hồi nhỏ con trai thích ăn.
Ngồi trên máy bay, tôi hình dung ra khoảnh khắc con trai sẽ ngạc nhiên khi gặp lại mình. Nghĩ đến đây, khóe miệng tôi không khỏi cong lên, cười vui sướng. Tuy nhiên, ngay khi vừa đặt chân xuống đất Mỹ, ánh mắt lạnh lùng của con dâu đã khiến lòng tôi se lại.
Những ngày đầu tiên ở Mỹ, lòng tôi tràn đầy sự tò mò. Tôi ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng và hít thở không khí mới lạ, trong lòng vẫn còn chút phấn khích.
Thế nhưng, theo thời gian, tôi nhận ra sự khác biệt văn hóa và thế hệ giữa mình và con dâu. Lối sống của con dâu hoàn toàn khác biệt, con bé bận rộn với công việc, ít có thời gian trò chuyện với tôi. Điều đó khiến tôi bắt đầu cảm thấy mình như một gánh nặng, nỗi buồn dần dâng lên trong lòng.
Ngay khi vừa đặt chân xuống đất Mỹ, ánh mắt lạnh lùng của con dâu đã khiến lòng tôi se lại. (Ảnh minh họa)
Một ngày nọ, thấy chén đĩa chất đống trong bếp, tôi chủ động đề nghị giúp rửa bát nhưng con dâu lại từ chối:
– Mẹ cứ nghỉ ngơi đi, đây là việc của con, mẹ cứ để con làm.
Tôi cảm thấy không thoải mái, cho rằng con dâu cố giữ khoảng cách với mình. Tôi tự hỏi, tại sao ở nhà mình luôn làm việc nhà mà khi đến đây lại không được phép?
Để hòa nhập vào cuộc sống của con trai, tôi đã cố gắng thích nghi với thói quen sinh hoạt mới. Tuy nhiên, càng cố thì càng vụng, càng khiến con dâu không vừa mắt. Cứ như vậy, mâu thuẫn giữa tôi và con dâu ngày càng gia tăng.
Một lần, khi con dâu đang dọn dẹp phòng, nó vô tình làm rối tung những món quà mà tôi mang đến. Tôi tức giận trách móc con bé và đôi bên đã lời qua tiếng lại. Con dâu bức xúc nói:
– Những món đồ cũ này có ích gì? Vứt đi cho xong.
– Tất cả đều là do chính tay mẹ chọn lựa kỹ càng, mỗi món đều có ý nghĩa riêng. Con không được vứt đi như thế.
Con trai thấy cảnh này cũng mặc kệ, cho tôi và con dâu tự giải quyết với nhau. Sau cuộc tranh cãi, tôi ngồi một mình trong phòng, nước mắt chảy dài trên má. Tôi cảm thấy lạc lõng trong gia đình con trai và lòng tràn ngập cảm giác bất lực, tuyệt vọng.
Càng nghĩ, tôi lại càng nhớ đến con gái đang ở quê nhà. Mỗi lần gọi, con gái luôn hỏi han, quan tâm đến cuộc sống của tôi. Tôi cũng thường gửi cho con gái một số đồ dùng và đặc sản quê hương, và con gái luôn vui mừng khi nhận được. Vì thế, tôi cảm thấy con gái mới là người thực sự hiểu và yêu thương mình.
Để hòa nhập vào cuộc sống của con trai, tôi đã cố gắng thích nghi với thói quen sinh hoạt mới, nhưng càng cố càng vụng. (Ảnh minh họa)
Một lần khác, tôi tận mắt chứng kiến con trai và con dâu cãi nhau nảy lửa vì những chuyện nhỏ nhặt, và một số chuyện có liên quan tới tôi. Lúc đó, tôi nhận ra cuộc sống của tôi và vợ chồng con trai khó có thể hòa hợp được. Vì thế, tôi quyết định kết thúc chuyến thăm sớm, không muốn làm phiền con trai và con dâu thêm nữa.
Trước khi rời đi, tôi đã nói chuyện với con trai. Tôi nói rằng sau khi trở về quê, tôi sẽ để lại toàn bộ tài sản cho con gái. Con trai ngỡ ngàng trước quyết định này và cố gắng thuyết phục mẹ, nhưng tôi kiên quyết nói:
– Mẹ chỉ mong các con hạnh phúc, và mẹ cũng chỉ muốn ở bên người thực sự hiểu mình. Và như mẹ đã nói trước đó, ai chăm mẹ lúc cuối đời thì mẹ sẽ giao toàn bộ tài sản cho người đó.
Con trai cúi gằm mặt, không biết nói gì.
Khi trở về nhà, tôi thấy con gái đang đứng chờ ở cửa với nụ cười rạng rỡ. Một cảm giác ấm áp dâng trào trong lòng, tôi biết rằng đây mới chính là cuộc sống mà mình mong muốn.
Tôi chia sẻ với con gái về những trải nghiệm và quyết định của mình, con nắm chặt tay tôi nghẹn ngào nói:
– Mẹ, con sẽ chăm sóc mẹ thật tốt, để mẹ có thể an hưởng tuổi già. Còn chuyện tài sản, mẹ cứ suy nghĩ thêm đi ạ. Tuy anh định cư ở nước ngoài, nhưng dù gì đó cũng là máu mủ của mẹ mà.
Tôi mỉm cười, cảm thấy vui trong lòng vì con gái biết nghĩ như thế. Từ đó, tôi và con gái sống bên nhau, trải qua những ngày tháng bình yên và hạnh phúc. Dù thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ về những ngày tháng ở Mỹ, nhưng tôi chưa bao giờ hối tiếc về quyết định của mình. Bởi tôi hiểu rằng, hạnh phúc chính là những khoảnh khắc gần gũi bên người thân, là sự ấm áp và thỏa mãn từ tận đáy lòng.
News
Từ hôm nay, ô tô đỗ ‘gác chân’ lên vỉa hè chuẩn bị 20 triệu đóng phạt?
Tôi thấy nhiều khu vực đường phố hẹp còn vỉa hè khá rộng, nếu đỗ kiểu ‘gác chân’ một nửa xe lên vỉa hè sẽ gọn gàng hơn, nhưng lại sợ bị phạt – độc giả Thanh Bình (Hà Nội)….
Không thể chịu nổi chị chồng ham mê c/úng bá/i, mẹ chồng tôi ra tay dạy cho bài học
Chị chồng tôi sẵn sàng chi chục triệu đồng cúng bái, giải hạn nhưng vô tâm với chính bố mẹ đẻ của mình. Mỗi dịp đầu năm mới, nhiều người lại bận rộn cúng bái với hy vọng có thể…
Mừng bạn 1 chỉ vàng, ngày cưới cô gái nhận lại chiếc ga giường
Cách đây 5 năm, ngày bạn cưới, tôi tặng bạn một chỉ vàng. Thật không ngờ, khi cưới mình, món quà bạn tặng lại khiến tôi ngã ngửa. Ngày cưới của tôi, giữa bao cảm xúc hân hoan, một nỗi…
Đầu năm đã phải bỏ 8 triệu ra để mừng thọ
Mọi thứ khác xa tưởng tượng của tôi về cái Tết đầu tiên ở nhà chồng. Riêng mùng 1 Tết, vợ chồng tôi phải đi mừng thọ 30 nhà trong làng. Lời tòa soạn: Mừng thọ người cao tuổi là…
Mở két lấy tiền chữa bệnh cho bố tôi mới ngỡ ngàng phát hiện
Cô ấy kiên quyết không bán nhà, bảo rằng nếu cô ấy có tiền có vàng tiết kiệm thì sẵn sàng bỏ ra đến đồng cuối cùng chữa cho bố, nhưng nhà thì không. Cô ấy viện con cái ra…
Phạt nặng gấp đôi nếu người dân bị bắt mà vẫn “đứng lâu” để câu giờ
CSGT ở nước ta tuy còn nhiều hình ảnh tiêu cực mà tiêu biểu nhất là thiếu thân thiện, hay hạch sách, đòi hỏi chung chi để cho qua lỗi… nhưng xét đến cùng nếu dân không có lỗi (dù lớn hay…
End of content
No more pages to load