Tôi tên là Phong, 32 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành Sài Gòn – tài sản duy nhất bố mẹ để lại trước khi qua đời. Cuộc sống của tôi bình lặng, làm nhân viên kế toán cho một công ty nhỏ, tối về lướt mạng, trò chuyện với bạn bè online. Chính trên mạng, tôi gặp Linh – người con gái thay đổi cả cuộc đời tôi, dù chúng tôi chưa từng gặp mặt.

Linh xuất hiện trong một nhóm chat về sách, giọng văn nhẹ nhàng, sâu lắng, khiến tôi ấn tượng ngay từ đầu. Qua những tin nhắn, tôi biết cô ấy sống ở Đà Nẵng, làm giáo viên mầm non, và đang chiến đấu với căn bệnh ung thư máu. Chúng tôi nói chuyện hàng đêm, từ sách vở, phim ảnh đến những ước mơ nhỏ bé. Linh chưa bao giờ kể khổ, nhưng qua cách cô ấy viết, tôi cảm nhận được sự mệt mỏi và nỗi sợ hãi lặng thầm.

Rồi một ngày, Linh nhắn: “Bác sĩ nói em cần phẫu thuật gấp, nhưng nhà em không đủ tiền. Chắc em phải bỏ cuộc thôi.” Tôi hỏi số tiền, cô ấy ngập ngừng: “Hơn 300 triệu.” Với tôi, đó là con số khổng lồ. Lương tháng của tôi chỉ hơn 10 triệu, tiền tiết kiệm thì chẳng đáng là bao. Nhưng nhìn dòng chữ “bỏ cuộc” của Linh, lòng tôi như thắt lại. Tôi chưa từng gặp cô ấy, chưa từng nghe giọng nói thật ngoài những đoạn voice ngắn, vậy mà tôi cảm thấy nếu không làm gì, tôi sẽ ân hận cả đời.

Sau một đêm trằn trọc, tôi quyết định cầm cố căn nhà. Đó là nơi gắn bó với bao kỷ niệm gia đình, nhưng tôi tự nhủ, cứu một mạng người còn quý hơn tất cả. Tôi liên hệ ngân hàng, định giá căn nhà được hơn 400 triệu. Thủ tục xong xuôi, tôi chuyển 350 triệu vào tài khoản Linh gửi, kèm dòng tin nhắn: “Em đừng lo, cứ chữa bệnh đi. Anh tin em sẽ vượt qua.”

Linh sững sờ, nhắn lại: “Anh điên rồi à? Sao lại làm vậy? Anh chưa từng gặp em mà!” Tôi chỉ cười: “Gặp hay không thì có quan trọng đâu, miễn là em sống.” Cô ấy khóc qua tin nhắn, hứa sẽ trả lại tôi từng đồng khi khỏe lại. Nhưng tôi không cần điều đó, tôi chỉ muốn cô ấy sống.

Một tháng sau, Linh nhắn rằng ca phẫu thuật thành công, cô ấy đang hồi phục. Tôi thở phào, dù giờ đây tôi phải thuê trọ, sống tạm bợ với số tiền ít ỏi còn lại. Có người bảo tôi dại, cầm cố nhà cho một người yêu ảo, chưa từng gặp mặt. Nhưng tôi không hối hận. Với tôi, Linh không chỉ là người yêu, mà là một phần của cuộc sống mà tôi đã chọn để bảo vệ.