Mẹ tôi là người cẩn thận, chu đáo, nhất là khi liên quan đến chuyện thông gia. Tết năm ấy, mẹ lặn lội ra chợ hải sản từ sáng sớm, chọn mua một thùng tôm gạch tươi rói, mỗi con to bằng ngón tay, đỏ au, căng mọng. “Đem biếu nhà sui gia, để họ thấy mình trân trọng,” mẹ nói, mắt lấp lánh tự hào. Tôi còn giúp mẹ gói ghém cẩn thận, buộc thêm cái nơ đỏ cho sang trọng, rồi xách sang nhà chị chồng.
Chị chồng tôi, chị Lan, vốn tính thẳng thắn, đôi khi hơi bỗ bã. Vừa mở cửa, thấy thùng tôm, chị đã nhăn mặt. “Ôi dào, tôm này mà ăn được à? Nhìn tanh thế này, gạch thì đỏ lòm, chắc toàn hóa chất. Thôi để đấy, tí tôi đổ đi cho đỡ chật nhà!” Tôi đứng ngẩn ra, chưa kịp giải thích thì chị đã xua tay, quay vào bếp tiếp tục nấu nướng, bỏ mặc thùng tôm nằm chỏng chơ giữa sân. Tôi ấm ức, định kể lại với mẹ, nhưng nghĩ Tết nhất, thôi bỏ qua cho yên chuyện.
Chiều hôm đó, nhà chị Lan có khách ghé chơi – một ông chú họ xa làm đầu bếp ở nhà hàng lớn. Ông chú vừa bước vào sân, mắt đã sáng lên khi thấy thùng tôm bị bỏ quên. “Trời ơi, tôm gạch loại một thế này mà để đây à? Cháu Lan đâu, sao không mang vào làm gỏi hay nướng muối ớt đi? Loại này hiếm lắm, dân sành ăn săn lùng đỏ mắt, giá cả triệu đồng một ký đấy!” Chị Lan nghe vậy, chạy ra, mặt tái mét. Chị lắp bắp: “Chú nói thật hả? Em tưởng… tưởng nó dở, định vứt đi…”
Ông chú cười khà khà, lắc đầu: “Vứt đi thì tiếc đứt ruột. Loại tôm gạch tự nhiên này giờ hiếm như vàng, không phải ai cũng mua được. Nhà cháu có phúc mà không biết giữ.” Nói rồi, ông xắn tay áo, hướng dẫn chị chế biến ngay tại chỗ. Mùi tôm nướng thơm lừng bay khắp nhà, khách khứa tấm tắc khen ngon, ai cũng hỏi mua ở đâu mà tươi thế. Chị Lan ngồi đó, vừa ăn vừa cười gượng, nhưng tôi thấy mắt chị đỏ hoe, chắc đang tiếc ngẩn ngơ.
Tối về, chị nhắn tin cho tôi: “Nói với mẹ xin lỗi giùm chị nhé. Chị không biết tôm quý vậy, cứ tưởng…” Tin nhắn bỏ lửng, tôi đọc mà thấy thương. Mẹ tôi nghe kể lại chỉ cười hiền: “Thôi, biết quý là tốt rồi.” Nhưng tôi biết, chị Lan chắc sẽ day dứt mãi, vì cái thùng tôm ấy không chỉ là món quà, mà còn là tấm lòng mẹ tôi gửi gắm, suýt nữa bị chính tay chị thẳng thừng chối bỏ.
News
“Mẹ kế” sang chảnh sắp cho Thu Quỳnh 1 bài học của Cha Tôi Người Ở Lại: Mới lên phim đã làm 1 điều mà suốt 20 tập chưa đạt được, ngoài đời có cuộc sống đầy bí ẩn
Hình ảnh Lương Thu Trang xuất hiện sang chảnh ở những tập mới nhất của Cha Tôi, Người Ở Lại gây chú ý không nhỏ cho người xem. Bộ phim giờ vàng hot Cha Tôi, Người Ở Lại đã khép lại giai…
Anh sếp trông không mấy uy tín trong phim “Cha tôi, người ở lại” nói gì khi nhiều khán giả đòi sửa kịch bản
Trong số diễn viên trẻ của phim “Cha tôi, người ở lại”, Kiên Trần được nhiều khán giả yêu mến với vai Đại “thiếu gia”. Nhân vật này không chỉ sở hữu gia thế ấn tượng, có tính cách hài…
“Con ước có tiền mua cho ngoại cái bánh kem, để ngoại biết cảm giác ăn bánh kem ra sao”
Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông lặng lẽ, Hạnh sống cùng bà ngoại trong căn nhà mái ngói đơn sơ. Hạnh mới mười hai tuổi, nhưng đôi mắt em đã mang những nét trầm tư của…
Tới công chuyện, vợ chồng “cậu Ba” Cao Minh Đạt – Nhật Kim Anh bị réo tên sau ồn ào kẹo rau củ của Quang Linh Vlogs
Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất sữa bột giả cho bà bầu, trẻ sinh non… với doanh thu gần 500 tỷ đồng tại. Công ty Cổ phần Dược quốc tế Rance Pharma và Công ty Cổ…
“Nếu sự tồn tại hiện giờ của bạn là kết quả của việc thay đổi quá khứ của một người khác, bạn sẽ không thể thay đổi quá khứ được nữa.”
Hà Nội một chiều mưa, chiếc xe máy chở Linh và Phong lao vun vút trên đường. Tiếng còi xe, ánh đèn pha, rồi một cú va chạm kinh hoàng. Linh tỉnh dậy trong bệnh viện, toàn thân đau nhức,…
Trong cơn cho:áng vá:ng, tôi lao tới ôm tay người có vẻ là đội trưởng, vừa khóc vừa gào: “Chú ơi, rốt cuộc khi nào nhà nước mới phát người yêu cho cháu vậy ạ?
Cả toa tàu im phăng phắc, như thể thời gian ngừng trôi. Nhóm lính trẻ, chắc vừa từ doanh trại ra, đồng loạt quay lại nhìn tôi, mặt ai nấy đều đờ ra như vừa chứng kiến một màn trình…
End of content
No more pages to load