Về nhà tôi kể cho chồng nghe, cứ tưởng sẽ nhận được sự đồng cảm nhưng không, anh khóa xe máy rồi nói 1 câu như dội thẳng gáo nước lạnh vậy….
Tôi và chồng cưới nhau được 6 năm, có hai cậu con trai ngoan ngoãn, đáng yêu. Ai nhìn vào cũng bảo tôi vía may mắn vì lấy được người chồng hết lòng yêu vợ, thương con lại chu đáo, có điều kiện. Nhưng những gì người ngoài thấy khác xa với cảm giác thật sự mà tôi trải qua. Không thể phủ nhận chồng tôi rất chăm lo cho gia đình. Anh không ngại phụ tôi việc nhà, từ nấu cơm, dọn dẹp đến tắm rửa, chơi đùa với các con. Nhưng đổ lại chồng tôi chính là một người cực kỳ gia trưởng và độc đoán. Anh luôn muốn mọi thứ phải theo ý mình. Nếu tôi làm khác ý, anh sẽ khó chịu ra mặt, thậm chí “chiến tranh lạnh” suốt cả ngày.
Anh kiểm soát từ việc lớn đến việc nhỏ trong nhà, ngay cả việc tôi nghe nhạc hay xem phim. Chồng tôi chỉ nghe nhạc cổ điển. Còn tôi trước đây nghe đủ các thể loại, vậy mà sau khi lấy anh, tôi phải bỏ luôn thói quen nghe nhạc của mình hoặc chỉ nghe khi anh vắng nhà, vì hễ khi nào thấy tôi mở nhạc là anh lại cằn nhằn. Anh nói tôi không có gu, nghe toàn nhạc yêu đương vớ vẩn. Anh cấm tôi được nghe những dòng nhạc như vậy.
Chồng cũng không cho tôi xem phim tình cảm Hàn Quốc hay các thể loại phim kinh dị, hành động. Bao lần tôi phản bác, đấu tranh đòi quyền xem phim thì vợ chồng lại cãi nhau to. Nhiều lúc đi làm, thấy mọi người bàn tán phim này phim kia hot lắm, hay lắm, tôi phải cho con ngủ thật sớm, chờ chồng ngủ rồi mới lọ mọ ra phòng khách xem để bắt kịp chị em.
Chồng tôi rất khó tính trong chuyện ăn uống. Anh không bao giờ ăn ngoài, càng không đụng đến đồ ăn sẵn. Ngày nào tôi cũng phải nấu ba bữa, sáng tối cho anh ăn ở nhà, còn bữa trưa thì dậy sớm nấu để anh mang đi làm.
Có lần về nhà ngoại, mẹ tôi bận nên mua vịt quay, anh nhất quyết không đụng đũa, chỉ ăn cơm với rau. Anh còn trách tôi: “Đồ mua ngoài chợ bẩn thế cũng ăn lấy ăn để, lại còn cho con ăn nữa.” Cũng vì chuyện này mà cuối tuần, anh kiếm cớ không muốn về ngoại. Anh bảo tôi thích thì đi một mình, đừng lôi con nhỏ đi, ăn uống linh tinh rồi đau bụng thì lại khổ.
Nhà ông bà ngoại chỉ cách nhà tôi 5km nên nhiều lúc tôi phớt lờ anh, vẫn đưa các con đến thăm ông bà ngoại. Lần nào về, anh cũng mặt nặng mày nhẹ, đá thúng đụng nia mấy ngày trời.
Nếu tôi im lặng, mặc kệ thì vài ngày anh sẽ trở lại bình thường, nhưng nếu tôi ý kiến thì thế nào cũng cãi nhau to. Sau rất nhiều lần cãi nhau vì những lý do như vậy, tôi học được cách im lặng, không gây hấn với anh nữa vì mỗi lần cãi nhau xong, tôi cảm thấy rất mệt mỏi, chỉ muốn ly hôn luôn cho xong.
Hôm qua, trên đường đi làm về, đường đông và tắc nên tôi phải đứng đợi đèn đỏ mất hai nhịp, mỗi nhịp tận một phút rưỡi. Đến khi đèn xanh, thấy mọi người đi, tôi cũng di chuyển theo dòng người đang ùn ùn nối đuôi nhau về phía trước. Trong một phút lơ đễnh mải suy nghĩ chuyện công việc, tôi chẳng để ý đèn xanh chỉ còn 10 giây nên vô tình vượt đèn đỏ mà không hay.
Biết mình sai rồi, không có lý do gì để bao biện với các anh cảnh sát giao thông nên tôi đành ngậm ngùi nộp phạt, mất toi gần nửa tháng lương. Tiếc của, về nhà tôi kể cho chồng nghe, cứ tưởng sẽ nhận được sự đồng cảm của anh.
Nhưng không, anh chẳng chia sẻ với tôi câu nào mà còn dội thêm gáo nước lạnh: “Đi đường ngáo ngơ như em mà sao người ta không giữ xe máy luôn cho rồi”. Đang vừa bực mình vừa tiếc tiền, nghe anh nói vậy, cơn giận trong lòng tôi bỗng nổi lên, lại thêm bao nhiêu bức xúc dồn nén bấy lâu, tôi cáu um và lớn tiếng gắt gỏng với chồng.
Anh chẳng nói chẳng rằng, đứng lậy ra ngoài lấy chìa khóa xe máy của tôi, khoá cổ rồi cầm chìa khoá lên nhà. Tôi chẳng hiểu vì sao chồng làm vậy cho đến khi anh lên đến cầu thang, nói với xuống:“Từ mai bắt xe ôm mà đi làm cho đỡ tốn. Để cô đi xe máy thì tiền lương của cô cũng không đủ nộp phạt đâu”.
Nói rồi anh đi thẳng về phòng, bỏ mặc tôi với cơn thịnh nộ dưới phòng khách.
Sáng nay tôi tìm mãi không thấy chìa khóa xe máy mà hôm qua chồng cất; chìa khoá dự phòng cũng không thấy, tôi đành phải bắt grab đi làm. Thấy tôi đi làm bằng xe ôm, chị đồng nghiệp ở cơ quan hỏi, tôi kể thì chị ấy cười ngặt nghẽo, không tin là sự thật. Chị còn bảo, nếu câu chuyện hôm nay và tất cả chuyện tôi kể trước đây về chồng là sự thật thì hẳn là tôi có vấn đề mới ở được với anh.
Phải chăng tôi quá sai lầm khi cứ nhún nhường hết lần này đến lần khác, để giờ đây chồng tự cho mình cái quyền được quyết định mọi thứ mà không thèm quan tâm đến cảm giác của tôi? Tôi phải làm sao để anh có thể thay đổi?
News
Hai người con trai kín tiếng của tỷ phú GIÀU NHẤT VIỆT NAM hiện đang nắm giữ những chức vụ gì trong TẬP ĐOÀN?
Hai người con trai của tỷ phú Phạm Nhật Vượng vốn cực kỳ kín tiếng trước truyền thông, tuy vậy những thông tin hiếm hoi về hai người con trai này khi được tiết lộ đều khiến mọi người cực…
Chiếc áo rách của Xuân Son bán đấu gi:á với số ti:ền nghe C:ỰC CHO:ÁNG
Ở trận bán kết lượt về gặp Singapore tại AFF Cup 2024, chiếc áo đấu của Xuân Son đã bị đối thủ kéo rách. Mới đây, chiếc áo này đã được đấu giá thành công với số tiền 120 triệu…
Cầm 4 tỷ về quê xây biệt thự, chị gái tôi c:a:y đ:ắ:ng khi không thể bước vào căn nhà của chính mình chỉ vì 1 lý do
Mấy mẹ con thẫn thờ, chị gái tôi thất vọng lắm, tôi cũng không dám tin người vừa gây chuyện đáng buồn ấy lại chính là bố mình. Chị gái tôi lấy chồng được 6 năm, hai vợ chồng thuê…
CÂU TRẢ LỜI chính thức về m:ối qu:a:n h:ệ giữa Soobin Hoàng Sơn và Hoa hậu Thanh Thủy
Cư dân mạng xôn xao trước loạt ảnh cưới lung linh của Soobin Hoàng Sơn và Hoa hậu Thanh Thủy. Những ngày qua, mạng xã hội rầm rộ nghi vấn hẹn hò của Soobin Hoàng Sơn và Hoa…
Châu Việt Cường đến tận nhà cô gái bị nh:ét t:ỏi năm xưa, q:uỳ xuống xin tha lỗi, mẹ cô gái liền có phản ứng c:ự:c s:ố:c
Sau khi ra tù, Châu Việt Cường cùng những người anh em thân thiết đã đến nhà nạn nhân trong vụ án “nhét tỏi” gây chấn động năm nào để thắp hương, xin lỗi. Châu Việt Cường chính thức ra…
‘Gặp nhau cuối tuần’ trở lại sau 19 năm, quy tụ nhiều danh hài
Việc “Gặp nhau cuối tuần” trở lại sau 19 năm đang khiến công chúng rất hào hứng mong đợi. Chương trình dự kiến có sự tham gia của Nghệ sỹ Nhân dân Tự Long, Nghệ sỹ Ưu tú Quang Thắng, Vân…
End of content
No more pages to load