Biết tin con dâu chửa con gái lại còn bị tim bẩm sinh, cả nhà chồng tôi nhất quyết bảo tôi bỏ đi bằng được. Mẹ chồng xa xả mắng tôi không đẻ đứa này thì đẻ đứa khác, giờ đẻ thêm “vịt giời” lại bị bệnh thì nuôi báo cô à. Chồng tôi thì im lặng, chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu nghe mẹ. Tôi bụng mang dạ chửa, đã gần đến ngày sinh, nghe những lời ấy mà nước mắt cứ trào ra. Đau lòng lắm, nhưng tôi chẳng biết làm sao. Cuối cùng, tôi quyết định xách đồ bỏ về nhà ngoại, chẳng thèm nhìn lại.

Ngày tôi sinh con, chỉ có mẹ đẻ tôi ở bên, vừa mừng vừa lo. Con bé ra đời, nhỏ xíu, yếu ớt, bác sĩ bảo tim nó có vấn đề thật, nhưng nếu chữa trị kịp thời thì vẫn có hy vọng. Tôi ôm con mà khóc, vừa thương vừa quyết tâm. Nhà ngoại nghèo, nhưng tôi cắn răng làm lụng, chạy vạy khắp nơi lo cho con. Năm năm trôi qua, con bé lớn lên, dù sức khỏe không bằng bạn bằng bè, nhưng nó ngoan ngoãn, thông minh, lúc nào cũng quấn quýt lấy tôi. Nhìn con, tôi tự nhủ mình đã đúng khi không bỏ rơi nó.

Trong khi đó, bên nhà chồng cũ, tôi nghe phong thanh rằng chồng tôi cưới vợ mới. Người ta bảo mãi mấy năm sau họ mới có con. Ngày sinh đứa bé, cả làng kéo đến xem, xôn xao bàn tán. Ai cũng bảo thằng bé giống chồng tôi như đúc, mắt sáng, mũi cao, đúng là “con nhà tông”. Nhưng lạ thay, mẹ chồng tôi lại nằng nặc không nhận cháu. Người ta đồn bà đứng trước cổng, chỉ tay mắng vợ mới của chồng tôi, bảo rằng: “Đứa này không phải cháu tao, tao nhìn là tao biết, mày đừng hòng lừa tao!” Cả làng ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì. Có người ác miệng còn bảo chắc bà tiếc đứa cháu gái tôi đẻ ra năm xưa, giờ muốn quay lại cũng chẳng được.

Tôi nghe tin, chỉ cười nhạt. Năm năm trước, bà khinh con tôi là “vịt giời”, là gánh nặng, giờ thì sao? Đời đúng là trớ trêu. Tôi chẳng buồn trách ai, chỉ thương con bé nhà mình. May mà ngày ấy tôi đủ mạnh mẽ để giữ nó lại. Giờ đây, nhìn con chạy nhảy, gọi tôi bằng tiếng “mẹ” ngọt ngào, tôi biết mình đã chọn đúng. Còn bên kia, nhà chồng cũ muốn thế nào, tôi chẳng còn quan tâm nữa.