Hương, cô con dâu út trong nhà bà Lành, từ lâu đã sống trong cảnh túng quẫn vì nợ nần. Chồng cô, thằng Tuấn, nghiện cờ bạc, bỏ nhà đi biệt tích, để lại cho Hương một khoản nợ nặng lãi hơn trăm triệu. Tiền lãi mẹ đẻ lãi con, bọn cho vay thì ngày nào cũng réo đòi, dọa chặt tay nếu không trả. Hương xoay xở đủ đường, từ vay mượn họ hàng đến chạy chợ bán rau, nhưng vẫn không đủ. Trong đầu cô chỉ còn một lối thoát: mảnh đất hai sào ngoài đồng mà mẹ chồng đứng tên. Nếu bán được, không chỉ trả hết nợ mà cô còn dư chút vốn làm lại cuộc đời. Nhưng khổ nỗi, bà Lành nhất quyết không chịu sang tên, chưa để lại di chúc, cứ khư khư giữ đất cho thằng Tuấn, bảo rằng “nó là con tao, mày chỉ là dâu, không có quyền”.
Sáng hôm đó, trời mưa lất phất, Hương đang ngồi trong bếp tính toán sổ sách thì nghe tiếng “rầm” ngoài sân. Cô ló đầu ra, thấy bà Lành nằm sóng soài dưới đất, tay chân vặn vẹo, mặt nhăn nhó đau đớn. Cạnh bà là cái gàu tưới rau đổ nghiêng, nước loang khắp sân. Hương đứng chết trân, tim đập thình thịch. Bà Lành rên rỉ, gọi tên cô: “Hương… Hương ơi… cứu… tao với…”. Nhưng Hương không động đậy. Trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ lạnh lẽo: “Nếu bà chết, mảnh đất kia không phải sẽ thành của mình sao?”. Cô quay vào nhà, giả vờ như không nghe thấy, để mặc bà nằm đó từ sáng đến tối.
Cả ngày hôm ấy, Hương cố làm việc nhà như không có chuyện gì, nhưng lòng cô như lửa đốt. Tiếng rên của bà Lành yếu dần, rồi im bặt. Đến tối, khi bóng tối phủ kín ngôi nhà, Hương mới dám ra sân. Bà Lành nằm bất động, mắt nhắm nghiền, tay chân lạnh ngắt. Hương hoảng loạn, nghĩ bà đã chết. Cô vội chạy vào gọi điện cho anh cả nhà chồng, khóc lóc kể rằng vừa phát hiện mẹ ngã ngoài sân, chắc do trượt chân lúc tưới rau.
Anh cả và cả nhà kéo đến, xôn xao cả xóm. Nhưng khi anh cúi xuống kiểm tra, bà Lành bất ngờ mở mắt, thều thào: “Tao… chưa chết… Hương… nó bỏ tao nằm đây… cả ngày…”. Cả nhà quay sang nhìn Hương, ánh mắt từ ngạc nhiên chuyển sang căm phẫn. Hương lắp bắp thanh minh, nhưng không ai tin. Bà Lành, dù gãy tay gãy chân, vẫn đủ sức kể lại từng chi tiết: tiếng gọi cứu mà Hương không đáp, tiếng bước chân cô quay vào nhà. Hóa ra bà chỉ ngất đi vì đau và đói, chứ chưa chết như Hương tưởng.
Ngày hôm sau, bà Lành được đưa đi bệnh viện. Trong cơn đau, bà gọi luật sư đến, lập di chúc ngay tại giường bệnh. Mảnh đất hai sào không để lại cho ai trong nhà, mà được hiến cho xã làm nhà văn hóa. Bà lạnh lùng nói với Hương trước mặt cả gia đình: “Mày muốn đất để trả nợ? Tao thà cho người ngoài còn hơn để mày động vào”. Hương sụp xuống, vừa mất đất, vừa mang tiếng bất hiếu, lại bị nhà chồng quay lưng. Bọn cho vay nặng lãi vẫn không buông tha, và cô rơi vào cảnh đường cùng, không lối thoát.
News
Bà mẹ đơn thân chưa đồng ý làm bạn g:ái vì tôi bị h:ói và nói ng:ọng
Ngoài ra em còn bảo vì chúng tôi chưa từng gặp mặt dù chỉ cách nhau 4 km, do tôi quá bận với công việc, về quê, xây nhà. Tôi sinh năm 1984, có hai bằng cao học tại Nhật…
Cưới vợ 5 năm, hạnh phúc tưởng chừng viên mãn nào ngờ để vợ đi làm ở công ty và cái kết
Anh Quảng cưới vợ 5 năm, hạnh phúc tưởng chừng viên mãn. Hơn 1 tháng trước, anh để vợ đi làm công ty, rồi nghe tin cả dãy trọ bàn tán rằng vợ có người yêu mới. Không tin, anh…
Run rẩy phát hiện bí mật của cô dâu khi người yêu cũ tới đám cưới mừng phong bì 503 nghìn
Lan bước vào đám cưới của Tuấn – người yêu cũ của cô – với nụ cười nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý. Sau bao năm yêu nhau, họ chia tay vì những mâu thuẫn không thể hàn gắn. Hôm…
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy. Chồng tôi bị tai nạn giao thông, gãy chân, phải nằm viện cả tuần. Nhà chỉ có hai vợ chồng và…
Lương hưu của ông lên tới 70 triệu mỗi tháng – một con số khủ;ng khiế::p đối với một người làm công chức bình thường
Ông Nam, bố chồng tôi, là một người đàn ông giản dị đến lạ. Ông sống trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở ngoại ô, chẳng bao giờ khoe khoang, cũng chẳng để lộ chút gì về cuộc đời…
Tôi với tay lấy điện thoại, tay run run mở khóa
Nửa đêm, tôi đang mơ màng thì tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn đầu giường kéo tôi tỉnh giấc. Màn hình sáng lên trong bóng tối, tôi liếc sang thấy tên chồng – Hoàng – hiện lên cùng…
End of content
No more pages to load