Ở một vùng quê nghèo khó, hai anh em ruột Tuấn và Tùng sống cùng mẹ già mắc bệnh hiểm nghèo. Tiền bạc cạn kiệt, bệnh viện đòi hỏi một khoản chi phí khổng lồ để phẫu thuật cứu mẹ. Trong lúc tuyệt vọng, một lời đề nghị kỳ lạ đến từ bà Hạnh, một phú bà 50 tuổi giàu có nhưng lập dị trong vùng. Bà ta đồng ý chi trả toàn bộ viện phí, với điều kiện hai anh em phải thay phiên nhau “phục vụ” bà từ 10 giờ tối đến sáng hôm sau, mỗi ngày không nghỉ.

Dù ngập ngừng, Tuấn và Tùng cuối cùng cũng gật đầu vì tình thương dành cho mẹ. Ngày qua ngày, họ thay nhau đến căn biệt thự sang trọng của bà Hạnh. Công việc không quá nặng nhọc như họ tưởng: bà chỉ yêu cầu họ trò chuyện, pha trà, đấ/m b//óp chân tay, và đôi khi hát ru cho bà ngủ. Dù vậy, cả hai luôn cảm thấy bất an, như thể có điều gì đó kỳ lạ ẩn sau nụ cười bí hiểm của phú bà.

Ba tháng trôi qua, mẹ của Tuấn và Tùng được phẫu thuật thành công, sức khỏe dần hồi phục. Cảm thấy đã đến lúc dừng lại, hai anh em quyết định kiểm tra lần cuối căn phòng họ thường “phục vụ” bà Hạnh để chắc chắn không bỏ sót điều gì. Trong lúc dọn dẹp, Tuấn vô tình lật tấm ga giường lên và điếng người khi phát hiện một chiếc hộp gỗ nhỏ được giấu kỹ bên dưới. Bên trong hộp là hàng chục bức ảnh chụp hai anh em từ nhỏ đến lớn, cùng những lá thư tay viết bằng nét chữ run rẩy.

Họ run run đọc lá thư cuối cùng: “Tuấn, Tùng, các con không nhớ ta, nhưng ta là người đã sinh ra các con. Ta bị ép phải bỏ rơi hai đứa từ khi còn đỏ hỏn vì gia đình không chấp nhận. Giờ đây, ta chỉ muốn ở gần các con, dù chỉ là chút thời gian ngắn ngủi trước khi ta ra đi mãi mãi.”

Hóa ra, việc để hai anh em “phục vụ” chỉ là cái cớ để bà Hạnh được gần gũi con trai mình mà không dám tiết lộ sự thật. Tuấn và Tùng đứng lặng, nước mắt rơi, không biết nên giận hay thương người mẹ ruột đã âm thầm hy sinh cả cuộc đời vì họ.