Dưới đây là một câu chuyện ngắn được viết với phong cách tự nhiên, hài hước và phản ánh đúng yêu cầu của bạn:

Tôi về làm dâu nhà chồng được nửa năm, nhưng đến giờ vẫn chưa quen nổi cái kiểu sống của cả nhà. Nhà chồng tôi ở quê, đông người, bốn thế hệ chen chúc trong căn nhà cấp bốn chật chội. Điều đầu tiên khiến tôi sốc là sự bừa bộn: bát đũa ăn xong để nguyên trên bàn cả ngày, ruồi bâu kín; quần áo bẩn chất đống trong góc, mùi hôi xộc lên đến ngạt thở. Tôi đề nghị dọn dẹp thì mẹ chồng gạt đi: “Ôi, ở quê sống vậy cho khỏe, sạch sẽ quá làm gì!”

Đã thế, nhà còn kẹt sỉ đến mức khó tin. Cơm nguội để qua đêm, sáng hâm lại ăn tiếp, dù đã hơi chua. Rau héo thì nấu canh, thịt ôi thì rim mặn để “khử mùi”. Nhưng kinh khủng nhất là chuyện nước mắm. Cả nhà dùng chung một bát nước mắm để chấm, từ sáng đến tối, hết người này đến người kia, chấm đi chấm lại cả chục lần. Tôi đếm được ít nhất 5 lần bát nước mắm ấy “tái sử dụng” trong ngày: sáng chấm cá, trưa chấm rau, chiều chấm thịt, tối lại chấm trứng. Lần nào tôi định đổ đi pha bát mới, mẹ chồng cũng xót xa: “Đổ làm gì, còn đầy mà, phí của!”

Chồng tôi thì bênh nhà, bảo: “Em không quen thì tập quen đi, nhà anh tiết kiệm từ xưa!” Tôi cố nhịn, nhưng lần cuối chịu không nổi là hôm cả nhà ăn cá kho, bát nước mắm đục ngầu, nổi váng, vậy mà bố chồng vẫn hồn nhiên chấm thêm lần nữa. Tôi lẳng lặng đứng dậy, mua hẳn chai nước mắm mới, pha riêng cho mình. Mẹ chồng liếc xéo: “Dâu mới mà phung phí thế!” Tôi chỉ cười trừ, nghĩ thầm: “Tiết kiệm kiểu này, thà ăn nhạt còn hơn!”

Từ đó, tôi tự lo đồ ăn riêng, còn nhà chồng vẫn giữ kiểu sống ấy. Chỉ khổ tôi, vừa ở vừa phải bịt mũi mà sống chung với cái “tinh thần tiết kiệm” ấy.