Tôi đưa cho cô Lý hàng xóm mỗi tháng 10 triệu để cô ấy chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của tôi. Lúc đầu cô Lý từ chối, nhưng vì tôi năn nỉ nên cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.

Thông thường, ở tuổi xế chiều, mọi người được quanh quẩn bên con cháu mà hưởng tuổi già. Nhưng tôi lại sống một mình trong ngôi nhà cũ kỹ mà không có người thân bên cạnh.

Tôi từng nghĩ mình thật hạnh phúc khi có một đứa con trai và một đứa con gái. Các con đã lập gia đình, nhưng chúng lại ngày càng đẩy tôi ra xa hơn.

Khi con trai lấy vợ, tôi dành tiền tiết kiệm nửa đời người để mua cho nó một căn nhà. Khi ấy con trai hứa sau này sẽ hiếu thảo với mẹ, khiến tôi cảm thấy dù khó khăn hay mệt mỏi đến đâu thì tất cả đều xứng đáng. Không ngờ khi tôi chuyển về sống cùng vợ chồng con trai và phụ giúp việc chăm sóc con cái, cuộc sống lại thay đổi.

Thời gian đầu, tôi làm mọi việc nhà, đến nửa đêm còn dậy cho cháu ăn. Nhưng con dâu luôn phàn nàn, trách móc rằng tôi nấu ăn quá mặn, quần áo giặt không sạch,… khiến nó phải đi dọn lại.

Sau đó, tôi chuyển đến nhà con gái sống vì nghĩ rằng ở đây sẽ tốt hơn. Không ngờ con gái và con rể tôi cũng giống như vậy. Chúng cho rằng tôi nấu nướng tệ hơn giúp việc, cách nuôi dạy con của tôi quá lỗi thời,…

Từng lời nói của các con khiến lòng tôi lạnh buốt. Tôi đã vất vả nuôi dạy con cái, nhưng giờ lại trở thành gánh nặng trong mắt chúng.

Sau đó tôi đổ bệnh. Nằm trong bệnh viện, mong chờ các con đến chăm nhưng chúng đều nói bận công việc, thậm chí chưa bao giờ bước vào cửa bệnh viện. Tôi nằm trên giường bệnh, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Khi tôi nằm viện, không đứa con nào đến chăm. (Ảnh minh họa)

Sau khi về quê, cô Lý hàng xóm thường đến thăm nom tôi. Chồng và con trai cô ấy đều đi làm xa nhà, để lại cô và bố mẹ chồng già ở nhà một mình.

Cuộc sống của cô ấy không hề dễ dàng nhưng mỗi lần nhìn thấy tôi, cô đều cười và hỏi:

– Chị có cần em giúp gì không?

Sau đó, không để tôi trả lời, chị đã tiến tới giúp đỡ tôi việc nhà, khi thì phơi quần áo cùng, khi thì nhặt rau,… Ngay cả lúc nửa đêm, ở bên nhà mà hễ nghe tiếng tôi ho là cô ấy cũng chạy sang hỏi han.

Hơi ấm ấy đã sưởi ấm lòng tôi. Tôi nghĩ, có lẽ mối quan hệ giữa con người với nhau không nhất thiết phải duy trì bằng máu mủ. Tình yêu đích thực của gia đình không phải là yêu cầu lẫn nhau mà là hỗ trợ lẫn nhau.

Vì vậy, tôi đã đưa ra quyết định. Tôi đưa cho cô Lý mỗi tháng 10 triệu để cô ấy chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của tôi. Lúc đầu cô Lý từ chối, nhưng vì tôi năn nỉ nên cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.

Từ đó, cuộc sống của tôi dần ổn định hơn. Cô Lý chăm sóc tôi như chính người thân của mình, tôi cảm thấy yên tâm hơn bao giờ hết.

Không ngờ quyết định của tôi lại gây ra sự bất mãn cho các con. Chúng cho rằng tôi lãng phí tiền bạc, thậm chí còn nghi ngờ tôi muốn đưa tiền tiết kiệm của mình cho hàng xóm. Các con lần lượt gọi điện tới, cố gắng thuyết phục tôi chuyển đến sống cùng chúng và yêu cầu tôi giao tiền tiết kiệm.

Quyết định của tôi đã gây ra sự bất mãn cho các con. (Ảnh minh họa)

Tôi cười khẩy hỏi:

– Con thực sự quan tâm đến mẹ hay sợ mẹ tiêu hết tiền?

Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, sau đó con trai tôi gằn giọng nói:

– Mẹ ơi, sao mẹ có thể nghĩ như vậy? Chúng con là con ruột của mẹ mà.

Tôi im lặng lắng nghe, trên môi nở một nụ cười gượng. Các con không biết rằng trong lòng tôi, quyết định này đã được đưa ra từ trước đó. Các con sẽ không bao giờ hiểu được tôi đã trải qua nỗi đau bao nhiêu lần trước khi học được cách sống cho chính mình.

– Mẹ già rồi, không còn sống được mấy năm nữa. Các con không muốn chăm sóc mẹ nên mẹ phải tự thu xếp cho bản thân.

Tôi bình tĩnh nói xong rồi cúp máy. Những ngón tay khẽ run lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết.

Nhìn lại những năm qua, tôi đã trở thành một người mẹ, một bảo mẫu không lương, từ đầu đến cuối tôi lo lắng cho các con nhưng chưa bao giờ nhận được một lời cảm ơn. Cuối cùng, tôi cũng hiểu ra một sự thật: Tôi không thể tiêu hao bản thân vì cái gọi là tình yêu gia đình được nữa. Suốt đời tôi đã đau khổ đủ rồi, tôi chỉ muốn sống cho chính mình thôi.

Những tràng cười vang lên từ nhà hàng xóm. Cô Lý đưa 2 đứa cháu sang nhà tôi chơi. Bọn trẻ vây quanh tôi và gọi bà bằng giọng ngọt ngào khiến tôi thấy ấm áp trong lòng. Tôi chợt hiểu rằng, tình cảm gia đình không nhất thiết phải xuất phát từ máu mủ, mà là sự tôn trọng và quan tâm lẫn nhau.

Ngồi trên chiếc ghế trong sân vườn, nhấp ngụm trà chát, nhìn khung cảnh quen thuộc trước mặt, tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Có thể sự lựa chọn của tôi có vẻ vô lý với người khác, nhưng với tôi, đây chính là cuộc sống mà tôi mong muốn.