Ở một làng quê nghèo miền Trung Việt Nam, nơi những cơn gió biển thổi qua mang theo vị mặn của muối, có một cô bé tên Liên, mới mười lăm tuổi, gầy gò nhưng đôi mắt sáng như ánh trăng. Gia đình Liên nghèo khó, cha mất sớm, mẹ ốm yếu, nên mỗi ngày cô bé ôm xấp vé số rong ruổi khắp chợ, góc phố, kiếm từng đồng nuôi mẹ và em. Dù cuộc sống khắc nghiệt, Liên luôn giữ nụ cười và tấm lòng trong trẻo.

Một buổi chiều mưa lất phất, khi ánh hoàng hôn đỏ rực chân trời, Liên ngồi co ro bên lề đường, xấp vé số trong tay ướt nhẹp. Người qua đường vội vã, chẳng ai để ý cô. Bỗng một ông lão xuất hiện, áo quần rách rưới, tóc bạc rối bù, tay chống gậy tre run rẩy bước tới. Nhìn ông, Liên nghĩ ngay đến cha mình ngày xưa – cũng gầy guộc, lam lũ. Chẳng suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy, rút năm tờ vé số – gần nửa số vé còn lại trong ngày – dúi vào tay ông lão.

“Ông ơi, cầm lấy mấy tờ vé số này, biết đâu ông trúng, có tiền mua cơm ăn!” Liên nói, nụ cười hồn nhiên.

Ông lão ngẩn người, đôi mắt mờ đục ánh lên tia sáng kỳ lạ. Ông khẽ lắc đầu, giọng trầm: “Cô bé, lòng tốt của cháu hiếm lắm. Ta nhận, nhưng cháu sẽ được đền đáp, không phải hôm nay, mà là một ngày nào đó.” Liên chỉ cười, chẳng để tâm, rồi quay đi, tiếp tục rao bán vé số dưới mưa.

Thời gian trôi qua, năm tháng khắc nghiệt chẳng buông tha Liên. Cô lớn lên, vẫn bán vé số, chăm mẹ và nuôi em trai ăn học. Cuộc sống cứ thế, tưởng chừng mãi là vòng xoay nghèo khó. Nhưng số phận, như một bản nhạc, luôn có những nốt thăng bất ngờ.

Hai mươi năm sau, Liên giờ đã ba mươi lăm tuổi, vẫn sống trong căn nhà tranh cũ kỹ ở quê. Em trai cô, nhờ sự hy sinh của chị, đã tốt nghiệp đại học và làm kỹ sư ở thành phố. Một ngày nọ, một chiếc xe hơi bóng loáng bất ngờ dừng trước ngõ. Một người đàn ông trung niên, ăn mặc lịch lãm, bước xuống, theo sau là một luật sư và vài người khác. Dân làng xôn xao, chẳng ai hiểu chuyện gì.

Người đàn ông tự giới thiệu là Minh, một doanh nhân thành đạt ở Sài Gòn. Anh ta kể một câu chuyện khiến cả làng ngỡ ngàng. Hai mươi năm trước, cha anh – một nhà kinh doanh giàu có nhưng thích sống ẩn dật – đã cải trang thành một ông lão nghèo khổ để thử lòng người. Ngày hôm đó, ông gặp Liên, cô bé đã tặng ông năm tờ vé số mà không màng toan tính. Hành động ấy khiến ông xúc động sâu sắc. Ông giữ năm tờ vé số ấy như một kỷ vật, và trước khi qua đời, ông viết di chúc, để lại một phần tài sản cho “cô bé bán vé số tốt bụng” mà ông đã âm thầm tìm kiếm suốt nhiều năm.

Minh, con trai ông, đã mất nhiều thời gian truy tìm Liên. Cuối cùng, nhờ một tờ vé số còn sót lại với dấu vết đặc biệt, anh tìm ra cô. Theo di chúc, Liên được nhận một khoản tiền lớn và một mảnh đất ở thành phố – đủ để cô thay đổi cuộc đời. Nhưng điều bất ngờ hơn cả là Liên không giữ hết cho mình. Cô dùng số tiền đó để xây một trường học cho trẻ em nghèo ở làng, mở một quỹ hỗ trợ những người bán vé số khó khăn, và chỉ giữ lại một phần nhỏ để sửa nhà, chăm lo cho mẹ.

Tin tức về lòng tốt của Liên lan xa. Báo chí, truyền hình đến phỏng vấn, gọi cô là “người hùng của lòng nhân ái”. Từ một cô bé bán vé số nghèo, Liên trở thành biểu tượng của sự tử tế, truyền cảm hứng cho hàng ngàn người. Dân làng vẫn kể mãi câu chuyện về cô, rằng: “Lòng tốt, dù nhỏ bé, cũng có thể làm nên phép màu.”

Và đâu đó, trong cơn gió biển mặn mà thổi qua làng quê, dường như vẫn văng vẳng lời ông lão năm nào: “Cháu sẽ được đền đáp, không phải hôm nay, mà là một ngày nào đó.”