Ngay đêm chồng về, tôi đã đưa cho anh cuốn sổ tiết kiệm. Nhìn thấy số tiền trong đó, chồng nghẹn ngào, xúc động.

Cuộc sống là một hành trình đầy những ngã rẽ và thử thách. Khi chồng tôi quyết định đi xuất khẩu lao động, tôi biết đó sẽ là một khoảng thời gian đầy khó khăn và thử thách cho cả hai. Nhưng tôi không ngờ rằng, chính trong khoảng thời gian đó, chúng tôi lại học được những bài học quý giá về tình yêu và sự hy sinh.

Chồng tôi ra đi với hy vọng kiếm được nhiều tiền để cải thiện cuộc sống gia đình. Mỗi tháng anh gửi về một khoản tiền lớn. Tôi biết đó là mồ hôi công sức, là nỗi nhớ nhà và sự cô đơn của anh ở nơi đất khách quê người.

Tôi nhận tiền và quyết định không tiêu một đồng nào. Tôi muốn dành hết số tiền ấy cho tương lai, cho những dự định lớn lao mà chúng tôi đã vẽ ra khi anh về nước.

Dù công việc làm công lương ít ỏi, nhưng tôi cố gắng chắt bóp, gói gọn mọi khoản chi tiêu trong số tiền đó. Có tháng thiếu tiền, tôi vay bạn bè rồi tháng sau lại cố gắng tiết kiệm để bù vào.chongkhoc1 fp.jpg

Chồng xúc động về những việc tôi đã làm. Ảnh minh họa: FP
Mỗi ngày, tôi đều cố gắng chăm sóc bố mẹ chồng chu đáo. Ban đầu, tôi không nhận được nhiều sự yêu mến từ họ, nhưng chính sự kiên nhẫn và tận tụy của tôi đã dần chiếm được lòng tin và tình cảm của bố mẹ chồng.

Mỗi lần bố mẹ chồng ốm đau, chỉ một mình tôi lo lắng mọi thứ. Tôi chưa từng để mẹ chồng ho quá hai ngày mà chưa mua thuốc cũng không để bố chồng phải phàn nàn việc đau chân đau khớp. Đồ ăn thức uống trong nhà dù không đa dạng nhưng tôi cố gắng làm sao để hợp khẩu vị của cả bố và mẹ chồng.

Còn nhớ lần mẹ chồng nằm viện, một mình tôi săn sóc đến mất ăn mất ngủ, sút 3kg. Mẹ chồng vì vậy mà rất cảm kích tấm chân tình của con dâu. Bà từ không có cảm tình với tôi lại trở nên yêu mến con dâu. Sau này đi mua cái quần, cái áo bà cũng muốn đi cùng tôi, để tôi chọn giúp bà.

Thi thoảng kiếm thêm được chút tiền từ việc bán hàng online thêm, tôi lại dành mua thuốc bổ cho bố mẹ chồng. Nhìn thấy bố mẹ chồng khỏe mạnh và vui vẻ, tôi lại thấy lòng mình nhẹ nhõm và hạnh phúc hơn.

Ngày chồng trở về, tôi vô cùng bồi hồi. Xa nhà nhiều năm, dù liên tục gọi điện và cập nhật tình hình ở quê nhưng trong lòng anh vẫn không khỏi lo lắng những ngày mình đi vắng, bố mẹ có được vui vẻ không.

Khi anh bước vào nhà, nhìn thấy bố mẹ khỏe mạnh, tươi cười, anh đã không giấu được xúc động. Anh ôm chầm lấy họ, rưng rưng nước mắt vì hạnh phúc. Anh cũng nhìn vợ trìu mến đầy yêu thương.

Tối đó, hai vợ chồng đoàn tụ, nằm tâm sự cả đêm. Anh kể cho tôi nghe những chuyện ở nước ngoài, còn tôi cũng nói về những việc đã xảy ra trong suốt thời gian anh đi vắng.

Sau đó, tôi đưa anh cuốn sổ tiết kiệm. Anh mở ra và thấy toàn bộ số tiền anh gửi về vẫn còn nguyên vẹn. Chồng tôi không kìm được cảm xúc, bật khóc nức nở. Anh thú nhận đã có lúc suy nghĩ ích kỷ, sợ vợ ở nhà sẽ tiêu pha, biếu xén hết số tiền anh gửi về. Nhưng nhìn những gì trước mắt, anh thấy thật ân hận vì đã hiểu sai về vợ.

Những giọt nước mắt của anh khiến tôi cũng không kìm được lòng. Chúng tôi đã trải qua những tháng ngày xa cách đầy gian khó, nhưng chính những thử thách đó đã làm cho tình yêu và sự thấu hiểu trở nên sâu sắc hơn. Anh ôm tôi vào lòng, nói lời xin lỗi và cảm ơn vì tất cả những gì tôi đã làm.

Anh cũng suy tính chuyện tương lai bằng số tiền tôi đã dành dụm. Tôi không biết tương lai thế nào nhưng giờ đây, khi có được tình cảm và sự tin tưởng của mọi người, tôi cảm thấy đó đã là một tương lai tốt.