Ngày cưới, mẹ chồng tôi đưa cho tôi hai chỉ vàng, kèm theo câu nói lạnh nhạt: “Coi như của hồi môn, giữ lấy mà dùng.” Tôi cảm ơn bà, dù trong lòng biết rõ đó chỉ là hình thức. Hai chỉ vàng ấy, tôi cất kỹ, chẳng dám động đến, vì cuộc sống hôn nhân vốn đã chẳng mấy êm đềm. Rồi cái ngày định mệnh cũng đến – tôi và chồng ly hôn sau bao mâu thuẫn không thể hàn gắn.

Ngày tôi dọn đồ ra khỏi nhà, mẹ chồng bất ngờ xuất hiện, mặt mày hầm hầm. Bà chỉ thẳng vào tôi, giọng gay gắt: “Đưa đây năm chỉ vàng ngày cưới tao đưa mày! Giờ mày bỏ đi, đừng hòng mang theo tài sản nhà tao. Hay mày tự ý ăn bớt, chỉ khai có hai chỉ?” Tôi ngớ người, chưa kịp phản ứng thì bà đã quay sang hàng xóm đứng gần đó, thêm dầu vào lửa: “Con dâu gì mà tham lam, đồ nhà chồng cũng nuốt luôn!”

Tôi sững sờ, nhưng không cãi lại ngay. Thay vào đó, tôi mỉm cười, nói nhẹ nhàng: “Mẹ cứ từ từ, chuyện này không vội được.” Rồi tôi lặng lẽ lên kế hoạch. Hôm sau, tôi mời cả xóm đến nhà ăn một bữa cơm chia tay trước khi rời vùng. Ai cũng đến, phần vì tò mò, phần vì tiếc rẻ cô con dâu hiền lành sắp đi xa. Tôi chuẩn bị chu đáo, từ cơm gà, xôi nếp đến rượu thơm, ai cũng tấm tắc khen.

Cuối buổi, khi mọi người đang trò chuyện rôm rả, tôi đứng lên, cầm micro tự chế từ cái loa nhỏ, cười tươi: “Cảm ơn bà con đã đến hôm nay. Nhân tiện, tôi muốn hỏi một chuyện cho rõ ràng. Hôm cưới, mẹ chồng tôi đưa tôi hai chỉ vàng, mọi người ở đây chắc còn nhớ, đúng không? Vậy mà giờ mẹ bảo đưa năm chỉ, tôi không hiểu nổi mấy chỉ kia ở đâu ra. Có ai từng thấy mẹ đưa tôi tận tay năm chỉ vàng không ạ?”

Cả xóm im phăng phắc, rồi xì xào bàn tán. Chú Ba hàng xóm lên tiếng: “Tôi nhớ rõ, hôm cưới bà ấy đưa có hai chỉ thôi, còn khoe là vàng thật nữa!” Cô Tư gật đầu phụ họa: “Đúng rồi, năm chỉ thì ai mà quên được, bà ấy làm gì có chuyện hào phóng vậy!” Mẹ chồng ngồi ở góc bàn, mặt tái mét, tay cầm chén rượu run run. Bà lắp bắp định nói gì đó, nhưng ánh mắt mọi người nhìn bà khiến bà chỉ biết cúi gằm, không dám ho he thêm câu nào.

Tôi nhìn bà, nhẹ nhàng đặt hai chỉ vàng lên bàn: “Đây là hai chỉ mẹ đưa, con trả lại đủ. Còn ba chỉ kia, chắc mẹ nhớ nhầm thôi.” Cả xóm phá lên cười, còn mẹ chồng thì lẳng lặng đứng dậy, bỏ về nhà. Từ hôm đó, bà chẳng bao giờ nhắc đến chuyện vàng nữa, dù chỉ là nửa chỉ.