Ở một ngôi làng nhỏ nằm bên bờ sông hiền hòa, ông lão Ba, một người đàn ông góa vợ sống cô đơn, được cả làng biết đến với tấm lòng nhân hậu. Ông không có con cái, nhưng luôn sẵn lòng giúp đỡ bất kỳ ai trong làng khi họ cần. Một ngày nọ, ông Ba bất ngờ đến trại mồ côi trong vùng, nằng nặc xin nhận nuôi một cô bé 10 tuổi tên là Hương. Hương là một đứa trẻ gầy gò, tóc cháy nắng, đôi mắt to tròn nhưng luôn ánh lên vẻ buồn bã. Không ai hiểu tại sao ông Ba lại khăng khăng chọn Hương, một cô bé không có gì nổi bật, trong khi ở trại còn nhiều đứa trẻ khác khỏe mạnh và xinh xắn hơn.

Ông Ba chỉ cười hiền, nói rằng ông cảm thấy có duyên với Hương, như thể cô bé là món quà mà số phận gửi đến để xoa dịu nỗi cô đơn của ông. Ông chăm sóc Hương như con ruột, lo cho cô bé từng miếng ăn, giấc ngủ, và cho Hương đi học đầy đủ. Hương lớn lên trong sự yêu thương của ông, dần trở thành một thiếu nữ dịu dàng, xinh đẹp. Đến năm Hương 18 tuổi, nhan sắc của cô khiến cả làng phải trầm trồ. Ai cũng khen cô có nét đẹp thanh thoát, đôi mắt sáng ngời và nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai.

Nhưng rồi, một ngày nọ, cả làng xôn xao khi thấy Hương bước ra khỏi nhà với cái bụng chửa to tướng. Tin đồn lan nhanh như lửa cháy, người ta xì xào bàn tán, chỉ trỏ sau lưng cô. Nhiều người ác miệng nói rằng ông Ba đã làm điều sai trái, rằng ông nhận nuôi Hương chỉ để lợi dụng cô khi cô lớn lên. Những lời dè bỉu cay nghiệt khiến ông Ba đau lòng, nhưng ông không giải thích, chỉ lặng lẽ chăm sóc Hương như trước giờ vẫn thế. Hương cũng không nói gì, cô chỉ cúi đầu, đôi mắt đỏ hoe mỗi khi nghe những lời đàm tiếu từ hàng xóm.

Ngày Hương sinh con, cả làng kéo đến xem, phần vì tò mò, phần vì muốn chứng thực những lời đồn đại. Khi đứa bé chào đời, một bé trai kháu khỉnh với làn da trắng hồng, tất cả mọi người đều sững sờ. Đứa bé không hề giống ông Ba, nhưng lại giống hệt… anh Tùng – người thợ rèn trẻ tuổi trong làng! Tùng là một chàng trai hiền lành, nhưng ít nói, sống ở đầu làng và thường xuyên qua lại giúp đỡ ông Ba làm những việc nặng nhọc.

Sự thật dần hé lộ. Hương và Tùng đã quen nhau từ những lần Tùng qua giúp ông Ba sửa nhà, gánh nước. Tình cảm giữa hai người trẻ nảy nở tự nhiên, nhưng vì sợ ông Ba buồn, Hương không dám nói ra. Khi Hương mang thai, Tùng đã định đến gặp ông Ba để nhận trách nhiệm, nhưng Hương ngăn lại, muốn tự mình nói với ông. Cô không ngờ rằng tin đồn lại lan nhanh đến thế, khiến cả làng hiểu lầm ông Ba – người cha nuôi mà cô yêu quý nhất.

Ông Ba, khi biết sự thật, không hề giận dữ. Ông ôm Hương vào lòng, mỉm cười: “Con ngốc quá, sao không nói sớm với cha? Cha chỉ mong con hạnh phúc thôi.” Ông gọi Tùng đến, tổ chức một đám cưới nhỏ cho hai người, bất chấp những lời đàm tiếu vẫn chưa dứt hẳn. Đứa bé lớn lên, thừa hưởng nét đẹp của cả Hương và Tùng, trở thành niềm vui của ông Ba trong những năm tháng cuối đời.

Cả làng, sau khi biết sự thật, đều cảm thấy hối hận vì đã vội vàng phán xét. Họ đến xin lỗi ông Ba và Hương, mang theo những món quà nhỏ để chúc mừng đứa bé. Từ đó, câu chuyện về ông Ba và Hương trở thành bài học cho cả làng, rằng đừng vội vàng kết luận khi chưa biết rõ sự thật, và rằng tình yêu thương chân thành luôn có sức mạnh vượt qua mọi định kiến.