Ở một làng quê nọ, nhà chồng của chị Hoa nổi tiếng khắp vùng vì sự keo kiệt và cẩu thả. Một hôm, nhà chồng quyết định làm cỗ mừng thọ cụ ông, mời cả làng đến chung vui. Nghe tin, ai cũng háo hức, vì cỗ làng thường là dịp để mọi người tụ họp, ăn uống no say.

Nhưng đến ngày cỗ, cả làng tá hỏa khi thấy cảnh tượng trước mắt. Mâm cỗ được bày trên lá chuối, mà lá thì bẩn thỉu, còn dính đất cát, có lá rách te tua, chẳng buồn rửa qua nước. Cơm thì vón cục, thịt luộc thì ôi thiu, rau sống thì héo queo. Người trong làng nhìn nhau, chẳng ai dám động đũa. Chị Hoa thì xấu hổ muốn độn thổ, vì trước đó mẹ chồng còn khoe là “cỗ nhà tao ngon nhất vùng”.

Ông trưởng làng, vốn thẳng tính, đứng dậy hỏi: “Nhà này làm cỗ kiểu gì mà lá chuối bẩn như vừa nhặt ở chuồng trâu thế kia?” Mẹ chồng chị Hoa chống chế: “Ôi dào, lá chuối bẩn tí có sao đâu, ăn vào bụng vẫn ngon!” Cả làng bật cười, rồi lẳng lặng kéo nhau về, để lại nhà chồng ngồi ngẩn tò te với mâm cỗ chẳng ai đụng tới.

Từ đó, mỗi lần làng có đám cỗ, người ta lại rỉ tai nhau: “Nhớ rửa lá chuối cho sạch, kẻo lại như nhà ấy thì toi!” Chị Hoa thì chỉ biết thở dài, tự nhủ lần sau có làm cỗ, chị sẽ đích thân lo liệu, chứ để nhà chồng làm thì chỉ tổ mất mặt.