Linh là cô gái 24 tuổi, đẹp như hoa hậu, da trắng mịn, mắt to long lanh, lúc nào cũng thu hút ánh nhìn từ đám đông. Cô làm nhân viên pha chế ở một quán cà phê sang trọng giữa trung tâm thành phố. Ở đó, cô gặp ông Tâm – một đại gia 63 tuổi, tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, mũi gồ, dáng người thấp đậm. Ông hay đến quán, ngồi góc quen, gọi một ly đen đá không đường rồi nhìn Linh lom lom. Ai cũng bảo ông già này xấu xí, chỉ có tiền là đẹp.

Ban đầu, Linh chẳng để ý. Ông Tâm giàu thật, đi xe sang, mặc đồ đắt tiền, nhưng cô không ưa kiểu người thích khoe của. Rồi một hôm, ông bắt chuyện: “Cô bé, cười lên coi, tui trả thêm tiền tip.” Linh cười gượng, nghĩ bụng: “Lại một lão già dê!” Nhưng ông Tâm không dừng ở đó. Hôm sau, ông tặng cô bó hoa hồng to đùng, kèm cái túi xách hiệu đắt đỏ. Linh từ chối thẳng: “Cháu không cần đâu bác.” Ông chỉ cười khà khà: “Tui không ép, thích thì nhận, không thì thôi.”

Thế mà lạ, ông Tâm cứ kiên trì. Không phải kiểu săn đón phô trương, mà là những thứ nhỏ nhặt: lúc thì gửi cô lọ thuốc ho khi nghe cô sổ mũi, lúc thì kể chuyện đời ông – từ ngày tay trắng đến lúc thành đại gia. Giọng ông trầm trầm, đầy trải nghiệm, làm Linh dần thấy tò mò. Ông bảo: “Tui biết tui xấu, nhưng tui sống thật. Cô mà thích tui, thì thích cái tâm, chứ đừng nhìn cái mặt.”

Rồi một tối mưa, Linh tan ca muộn, không có xe về. Ông Tâm đợi sẵn ngoài cửa, đội mưa đưa cô về tận nhà. Ông ướt sũng, còn cô khô ráo ngồi trong xe ấm áp. Lúc đó, Linh nhìn ông, lần đầu không thấy cái vẻ xấu xí nữa. Cô hỏi: “Sao bác tốt với cháu thế?” Ông đáp: “Vì cô làm tui thấy đời còn đáng sống.”

Từ đó, họ thành một đôi. Dân tình xôn xao, đồn Linh ham tiền, nhưng cô mặc kệ. Với cô, ông Tâm không chỉ là đại gia, mà là người đàn ông hiểu cô hơn bất kỳ gã trai trẻ nào từng theo đuổi. Còn ông Tâm, lần đầu tiên sau bao năm, thấy mình trẻ lại trong ánh mắt trong veo của Linh.