Tôi là một gã trai tỉnh lẻ, cao lớn, da đen rám nắng vì nắng gió quê nhà. Cuộc sống của tôi gắn liền với những chuyến xe đêm, băng qua cánh rừng tối tăm để chở gỗ về xuôi. Đường rừng gập ghềnh, gió lạnh thổi qua, nhưng tôi quen rồi. Đêm nào cũng vậy, chỉ có tiếng xe máy gầm gừ và ánh đèn pha yếu ớt cắt qua màn đêm.
Cho đến một đêm nọ, trời mưa lất phất, tôi đang chạy xe thì thấy một bóng người đứng chênh vênh giữa lối mòn. Tôi chậm lại, nhìn kỹ thì ra là một người phụ nữ chừng 50 tuổi, quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người, tóc bết lại vì mưa. Bà ta run rẩy, giơ tay ra hiệu xin đi nhờ. Nhìn cảnh đó, tôi không đành lòng bỏ mặc, dù trong lòng thoáng chút nghi ngại – giữa rừng khuya thế này, sao lại có người xuất hiện?
“Cháu cho cô đi nhờ ra đầu đường được không? Cô lạc đường, lạnh lắm rồi,” bà ta nói, giọng yếu ớt nhưng vẫn có gì đó điềm tĩnh lạ lùng. Tôi gật đầu, bảo bà ngồi sau xe, rồi cẩn thận lái tiếp. Suốt quãng đường, bà không nói gì nhiều, chỉ im lặng ôm lấy lưng tôi để giữ ấm. Mưa tạnh dần, ánh trăng nhè nhẹ soi lên con đường đất đỏ.
Đến đầu đường, nơi ánh đèn điện từ xa hắt lại, tôi dừng xe. Bà bước xuống, chỉnh lại áo quần, rồi quay sang nhìn tôi. Lúc này tôi mới để ý, dù tuổi không còn trẻ, bà vẫn có nét sang trọng khó tả, đôi mắt sắc sảo như nhìn thấu người đối diện. “Cảm ơn cậu,” bà nói, giọng trầm hẳn xuống. “Cậu là người tốt. Tôi muốn trả ơn.”
Tôi xua tay, cười gượng: “Dạ, không cần đâu cô, cháu giúp thôi mà.” Nhưng bà ta không để tôi từ chối. Bà bước tới gần, ánh mắt lướt qua tôi từ đầu đến chân, rồi bất ngờ nói: “Cậu còn trẻ, khỏe mạnh, lại thật thà. Làm người của tôi đi. Tôi có tiền, có nhà, cậu muốn gì tôi cũng cho.”
Tôi đứng sững, mặt nóng ran, không tin vào tai mình. Hóa ra bà không phải người thường, mà là một phú bà giàu có ở vùng này, nổi tiếng với gia tài đồ sộ và những câu chuyện bí ẩn. Lời đề nghị của bà khiến tôi đỏ mặt, tim đập thình thịch, vừa ngượng vừa hoang mang. Tôi lùi lại một bước, lắp bắp: “Dạ… cháu… cháu không dám đâu cô. Cháu chỉ là thằng chở gỗ thôi.”
Bà cười nhẹ, nụ cười đầy ẩn ý, rồi rút từ túi ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi. “Cứ suy nghĩ đi. Khi nào đổi ý, tìm tôi.” Nói xong, bà quay lưng bước đi, dáng vẻ ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi cầm tấm danh thiếp, nhìn theo bóng bà khuất dần, lòng rối như tơ vò. Đêm đó, tôi về nhà mà đầu óc vẫn quay cuồng, không biết mình vừa trải qua một giấc mơ hay một cơ hội đổi đời đầy cám dỗ.
News
M:ất liên lạc với Quang Linh Vlogs và Hằng Du Mục
Nhiều người không khỏi sốt ruột khi thời gian gần đây không thấy Quang Linh Vlogs và Hằng Du Mục xuất hiện trên mạng xã hội, hơn thế nữa, đại diện của Chị em Rọt (CER Group) tiết lộ không…
Danh sách nạn nhân không qua khỏi sau trận động đất
Công tác cứu hộ, tìm người mất tích vẫn diễn ra xuyên đêm tại đây. Ngày 29/03/2025, Đời sống pahps luật đưa tin “”Tôi cảm thấy tuyệt vọng”: Tiếng khóc thảm thương của người phụ nữ có chồng con đang…
Lê Phương nói 1 câu khiến vợ Quý Bình tức nghẹn
Dưới những bài đăng gần đây của Lê Phương vẫn có những cư dân mạng nhắc đến cố diễn viên Quý Bình. Mới đây, Lê Phương cập nhật hình ảnh mới lên trang cá nhân. Nhưng điều khiến cộng đồng…
2 bên nội ngoại tụ tập đông đủ trong ngày đầy tháng cháu trai, bỗng thằng cháu đích tôn ngừng khóc
Bi kịch xảy ra vào đúng ngày tổ chức đầy tháng cho con trai tôi – đứa cháu trai đích tôn của dòng họ. Nhà nội ngoại hai bên tụ họp đông đủ, không khí rộn ràng hẳn lên với…
Thương cháu đích tôn ngừng khóc, m;;ất trên tay mẹ chỉ vì ông nội
Sự việc xảy ra tại Trung Quốc khiến nhiều người không khỏi bàng hoàng. Báo Người đưa tin ngày 27/03 đưa thông tin với tiêu đề: “Bi kịch ngày đầy tháng: Cháu trai tử vong vì chén rượu mừng của…
Cảnh báo sắp tới Việt Nam sẽ còn nhiều dư chấn ngu;y hi;ểm từ động đất
Trận động đất cường độ mạnh tới 7.3 (theo thang độ mô men), xảy ra ở vị trí khá nông (chỉ sâu 10km), khiến Myanmar chao đảo. Các quốc gia xung quanh như Thái Lan, Lào, Campuchia, Việt Nam cũng…
End of content
No more pages to load