Tôi là một gã trai tỉnh lẻ, cao lớn, da đen rám nắng vì nắng gió quê nhà. Cuộc sống của tôi gắn liền với những chuyến xe đêm, băng qua cánh rừng tối tăm để chở gỗ về xuôi. Đường rừng gập ghềnh, gió lạnh thổi qua, nhưng tôi quen rồi. Đêm nào cũng vậy, chỉ có tiếng xe máy gầm gừ và ánh đèn pha yếu ớt cắt qua màn đêm.
Cho đến một đêm nọ, trời mưa lất phất, tôi đang chạy xe thì thấy một bóng người đứng chênh vênh giữa lối mòn. Tôi chậm lại, nhìn kỹ thì ra là một người phụ nữ chừng 50 tuổi, quần áo ướt nhẹp dính chặt vào người, tóc bết lại vì mưa. Bà ta run rẩy, giơ tay ra hiệu xin đi nhờ. Nhìn cảnh đó, tôi không đành lòng bỏ mặc, dù trong lòng thoáng chút nghi ngại – giữa rừng khuya thế này, sao lại có người xuất hiện?
“Cháu cho cô đi nhờ ra đầu đường được không? Cô lạc đường, lạnh lắm rồi,” bà ta nói, giọng yếu ớt nhưng vẫn có gì đó điềm tĩnh lạ lùng. Tôi gật đầu, bảo bà ngồi sau xe, rồi cẩn thận lái tiếp. Suốt quãng đường, bà không nói gì nhiều, chỉ im lặng ôm lấy lưng tôi để giữ ấm. Mưa tạnh dần, ánh trăng nhè nhẹ soi lên con đường đất đỏ.
Đến đầu đường, nơi ánh đèn điện từ xa hắt lại, tôi dừng xe. Bà bước xuống, chỉnh lại áo quần, rồi quay sang nhìn tôi. Lúc này tôi mới để ý, dù tuổi không còn trẻ, bà vẫn có nét sang trọng khó tả, đôi mắt sắc sảo như nhìn thấu người đối diện. “Cảm ơn cậu,” bà nói, giọng trầm hẳn xuống. “Cậu là người tốt. Tôi muốn trả ơn.”
Tôi xua tay, cười gượng: “Dạ, không cần đâu cô, cháu giúp thôi mà.” Nhưng bà ta không để tôi từ chối. Bà bước tới gần, ánh mắt lướt qua tôi từ đầu đến chân, rồi bất ngờ nói: “Cậu còn trẻ, khỏe mạnh, lại thật thà. Làm người của tôi đi. Tôi có tiền, có nhà, cậu muốn gì tôi cũng cho.”
Tôi đứng sững, mặt nóng ran, không tin vào tai mình. Hóa ra bà không phải người thường, mà là một phú bà giàu có ở vùng này, nổi tiếng với gia tài đồ sộ và những câu chuyện bí ẩn. Lời đề nghị của bà khiến tôi đỏ mặt, tim đập thình thịch, vừa ngượng vừa hoang mang. Tôi lùi lại một bước, lắp bắp: “Dạ… cháu… cháu không dám đâu cô. Cháu chỉ là thằng chở gỗ thôi.”
Bà cười nhẹ, nụ cười đầy ẩn ý, rồi rút từ túi ra một tấm danh thiếp đưa cho tôi. “Cứ suy nghĩ đi. Khi nào đổi ý, tìm tôi.” Nói xong, bà quay lưng bước đi, dáng vẻ ung dung như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tôi cầm tấm danh thiếp, nhìn theo bóng bà khuất dần, lòng rối như tơ vò. Đêm đó, tôi về nhà mà đầu óc vẫn quay cuồng, không biết mình vừa trải qua một giấc mơ hay một cơ hội đổi đời đầy cám dỗ.
News
Chu Thanh Huyền tuyên bố câu xanh rờn gọi nhiều người là c//ún
Phát ngôn gây sốc của Chu Thanh Huyền trước nghi vấn trốn thuế, thái độ và câu từ khiến cộng đồng mạng “sôi máu”. Chiều hôm nay 18/4, chia sẻ với VTC news, lãnh đạo Chi cục Quản lý thị trường…
Cả đêm hôm đó, bệnh viện như một tổ ong vỡ, bác sĩ từ chối làm việc, y tá thì liên tục gọi điện cho nhau cho đến khi nghe được tin
Bệnh viện Tâm An, một buổi sáng bình thường như bao ngày. Tiếng chổi quét sàn của bà Hiền, lao công già, vang lên đều đặn ở hành lang tầng ba. Bà Hiền đã làm việc ở đây hơn 20…
Bên trong căn nhà của đối tượng Bùi Đình Khánh tại Hạ Long ngay lúc này
Liên quan vụ một thượng úy hy sinh khi truy bắt tội phạm ma túy, Công an tỉnh Quảng Ninh đang truy nã đặc biệt với đối tượng Bùi Đình Khánh (31 tuổi, trú tại tổ 6, khu 1, phường…
Bé Bắp qu/a đờ//i, số tiền từ thiện còn dư bao nhiêu?
Mới đây, chị Lê Thị Thu Hòa – mẹ bé Bắp thông báo bé đã ra đi mãi mãi vào 11h đêm ngày 17/4, sau thời gian dài chống chọi với bệnh ung thư. Sáng 18/4, mẹ bé Bắp – chị Lê…
Tin buồn: B/é Bắp không qua khỏi
Mẹ Bắp chính thức thông báo bé Bắp đã không qua khỏi…Hành trình của con đến nay đã kết thúc, không còn đau đớn nữa.qua. Trước đó, hành trình chiến đấu với căn bệnh ung thư của bé Bắp (tên…
Cục Quản lý Dược (Bộ Y tế) chuyển đơn tố cá;;o Chu Thanh Huyền
Bộ Y tế đề nghị các đơn vị liên quan phối hợp kiểm tra, xử lý hành vi quảng cáo vi phạm pháp luật của các trang mạng xã hội, cũng như người nổi tiếng quảng cáo các thực phẩm…
End of content
No more pages to load