Nói mãi anh trai không chịu thông cảm, tôi quyết định gặp riêng chị dâu để nói chuyện cho ra lẽ. Nếu chị dâu và anh tôi cùng một giuộc thì tôi khởi kiện cũng chưa muộn.

Từng là một cô gái xinh đẹp, học hành giỏi giang nhưng cuộc đời tôi tan nát khi yêu nhầm người. Khi tôi đang học năm 2 đại học thì có thai, bạn trai biết chuyện đã hắt hủi ruồng bỏ. Tôi phải bỏ học và về nhà sinh con.

Những năm con còn nhỏ, tôi nhờ ông bà ngoại chăm sóc, còn bản thân đi kiếm tiền. Ra đời không có nghề nghiệp trong tay, học hành dở dang, tôi phải làm đủ mọi nghề để kiếm tiền nuôi con.

Khi con lớn một chút, tôi mang con đi theo vì không muốn làm khổ bố mẹ. Cuộc sống của 2 mẹ con khó khăn đủ bề nhưng tôi không dám than vãn với gia đình nửa câu. Những lúc nói chuyện với mẹ, tôi toàn nói những điều tốt đẹp, tiền tiêu thoải mái, bố mẹ không phải lo gì hết.

Ghi nhớ công ơn của bố mẹ, những năm cuối đời của ông bà, tôi luôn ở bên cạnh chăm sóc thuốc thang. Còn chị dâu thỉnh thoảng mang bát cháo gà hay thuốc bổ qua biếu, không phải chăm sóc bố mẹ chồng.

Ngày đó, anh cả vẫn động viên tôi:

“Em cứ chăm sóc tốt bố mẹ, sau này mẹ con em ở luôn ngôi nhà của ông bà không phải đi đâu hết. Ở quê hiện giờ kinh tế đang phát triển, em làm công nhân cũng đủ tiền nuôi con”.

Tôi phải bỏ học và về nhà sinh con. (Ảnh minh họa)

Tin vào lời anh cả nói, tôi chăm sóc chu đáo bố mẹ mà không đòi ông bà phải sang tên sổ đỏ. Mọi người đến thăm bố mẹ tôi, ai cũng khen ông bà có phúc, cuối đời được con gái chăm sóc và được sống trong vui vẻ. Hằng ngày được nhìn nụ cười của bố mẹ mà tôi yên lòng.

Mẹ tôi mất 1 năm thì năm sau bố mất, tháng vừa rồi là hết tang bố thì anh trai tôi mới lật lọng. Anh nói:

“Khi bố mẹ còn sống mà không chịu sang tên đất cho con gái, cũng chẳng để lại di chúc, chứng tỏ ý của ông bà là muốn để đất lại cho con trai thừa kế và giữ gìn tài sản của tổ tiên. Thế nên, tháng tới 2 mẹ con em rời khỏi ngôi nhà này để anh sửa sang lại nhà thờ cúng bố mẹ”.

Tôi đã về quê 13 năm nay để làm việc và có thời gian gần gũi chăm sóc bố mẹ. Công việc kinh doanh của tôi đã quen với khách hàng, bây giờ tôi biết rời đi đâu. Tiền của tôi kiếm được không nhiều, nếu phải chi tiền nhà trọ nữa thì biết lấy gì mà nuôi con.

Tôi bảo:

“Em là phận gái, không có quyền tranh giành tài sản với anh trai. Nhưng hiện tại cuộc sống mẹ con em rất khó khăn, anh có thể cắt cho em mảnh đất 100m2 để em xây một cái nhà nhỏ có chỗ chui ra chui vào”.

Tôi đã về quê 13 năm nay để làm việc và có thời gian gần gũi chăm sóc bố mẹ. (Ảnh minh họa)

Dù tôi nói thế nào đi nữa anh trai cũng không đồng ý, vẫn muốn giữ trọn đất của tổ tiên. Tôi biết tính tình anh trai vẫn tham lam và khó chịu hơn chị dâu rất nhiều. Nói mãi anh trai không chịu thông cảm, tôi quyết định gặp riêng chị dâu để nói chuyện cho ra lẽ. Nếu chị dâu và anh tôi cùng một giuộc thì tôi khởi kiện cũng chưa muộn.

Khi biết chuyện anh trai có ý đuổi em gái khỏi nhà của bố mẹ, chị dâu tỏ ra rất tức giận. Chị bảo:

“Mấy hôm trước, anh trai em bàn với chị về đất đai của bố mẹ. Chị gợi ý anh chia cho em một nửa đất và nửa còn lại để thờ cúng ông bà. Bởi những năm qua, em tận tình chăm sóc bố mẹ, còn vợ chồng chị chẳng giúp được gì. Khi đó anh đã đồng ý, vậy mà giờ lại đổi ý. Không hiểu anh trai em nghĩ gì nữa?”.

Thật không ngờ chị dâu lại là người hiểu chuyện đến vậy, có chị ấy đứng ra bảo vệ em chồng là trước sau cũng thay đổi được suy nghĩ của anh tôi. Tôi tin chị dâu sẽ giúp tôi có được chỗ ở yên ổn cả đời.