Tôi mong muốn cả hai đối thoại trực tiếp, thẳng thắn với nhau để cải thiện mối quan hệ nhưng vợ luôn né tránh, từ chối.

Tôi và vợ cùng 30 tuổi, con gái 8 tuổi. Do vợ có bầu trước nên chúng tôi kết hôn khi cả hai còn non trẻ, chưa có việc làm ổn định. Gia đình tôi ở Hà Nội, kinh tế yếu vì bố mẹ ly hôn, mẹ không có việc làm ổn định. Vợ tôi là người biết vun vén nhưng thích hơn thua, thù dai, suy nghĩ nhiều. Từ đầu mẹ tôi đã không thích con dâu do quê em quá xa, cách Hà Nội đến 300 km. Mẹ nghĩ em có bầu để gài tôi cưới. Khi vợ bầu bí rồi ở nhà nuôi con nhỏ trong vòng một năm rưỡi, mẹ tôi nhiều lần không bằng lòng với em, cho rằng em ăn bám chồng, hỗn láo, không biết điều. Lúc đó tôi cũng chưa đủ trưởng thành để gánh vác trọng trách trong gia đình, chưa đủ khéo léo để giải quyết mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu.

Thời gian đầu, giữa vợ và mẹ tôi chỉ có vài mâu thuẫn vụn vặt trong quá trình sinh hoạt, vợ vẫn tôn trọng và nể mặt tôi mà cư xử phải phép với mẹ, nhưng sau đó vợ cãi mẹ, không chào hỏi, không giao tiếp. Vợ không ưa gì em gái tôi. Cách đây 6 năm, khi con bé thi trượt cấp 3 và muốn đi học ở trường dân lập với mức học phí 3 triệu đồng mỗi tháng, vợ khuyên em không nên đi học tiếp mà nên học nghề để đi làm luôn. Lúc đó vợ vừa đi làm lại được hai tháng, lương 5 triệu đồng, còn lương tôi 7 triệu đồng, chúng tôi không có khả năng ra ở riêng. Tôi biết thừa vợ tiếc tiền và lo sợ sẽ phải nuôi em gái học lên tiếp đại học nên bỏ ngoài tai những lời vợ nói, tôi cho em gái đi học và hàng tháng đóng tiền học cho em. Vợ luôn ghim chuyện đó trong lòng.

Về sau, em tôi có bầu năm 18 tuổi, vợ lại đề xuất em bỏ thai, rút kinh nghiệm từ chính bản thân nên mới khuyên em gái chỉ nên kết hôn, sinh con khi đã có việc làm ổn định. Trước mặt gia đình tôi, vợ ra vẻ quan tâm là vậy, sau lưng lại tâm sự với nhà ngoại rằng em tôi mà giữ thai rồi cưới chồng sẽ sớm thành mẹ đơn thân, lại quay về ăn bám gia đình. Lần đó chúng tôi cãi nhau, vợ đã xúc phạm mẹ tôi, nói mẹ tôi ăn ở không có đức, bà hắt hủi con dâu khi có bầu nên giờ con bà cũng sẽ bị như vậy. Đó là lần duy nhất tôi tát vợ, chúng tôi suýt ly hôn. Vợ không thèm đi đám cưới của em tôi luôn.

Rồi vợ chồng tôi nghiêm túc nói chuyện, giải tỏa ấm ức và quyết định ra ở riêng. Từ đó chúng tôi độc lập kinh tế, tôi lo nhà cửa, điện nước, còn vợ lo tiền ăn uống và đóng học cho con. Mối quan hệ giữa mẹ, em gái tôi và vợ đã sứt mẻ đến nỗi không thể hàn gắn. Vợ chỉ chạm mặt mẹ tôi đúng vài tiếng trong dịp tết, nhưng cả hai không nói chuyện với nhau câu nào, chỉ nói qua tôi và con gái. Vợ không thăm nom cháu khi em tôi sinh con, gặp nhau ngoài đường cũng không chào hỏi, chị dâu em chồng cư xử với nhau còn hơn người dưng nước lã. Năm ngoái, con tôi bị hóc kẹo nhưng em tôi tưởng cháu bị ho nên không giúp đỡ gì. Vợ hiểu nhầm rằng em tôi bỏ mặc cháu, mẹ tôi thì bênh em gái nên vợ càng thêm căm giận người thân của tôi.

Tôi đứng ra làm cầu nối giảng hòa nhưng vô ích. Tôi thấy khó xử và buồn lòng rất nhiều. Tôi bảo em rằng, vợ chồng đã quyết định ra riêng, bỏ qua chuyện quá khứ mà em vẫn đối xử với gia đình chồng như vậy là sao? Em là người lớn mà cứ chấp mẹ già và em gái chồng trẻ người non dạ là sao? Vợ nói 8 năm qua đã mệt mỏi, tổn thương, gồng gánh quá nhiều, giờ chúng tôi hãy cứ sống như vậy và nuôi con thôi, đừng quan tâm đến gia đình hay cuộc sống của nhau nữa. Lời vợ nói gần như đã ứng nghiệm vào em tôi. Sau hai năm kết hôn, em ly hôn và dắt díu con về ở cùng mẹ. Hiện tôi cho em vài triệu đồng mỗi tháng để nuôi con, em đang đi học làm tóc để về mở cửa hàng. Tôi chỉ định chu cấp thêm vài tháng đến khi em tôi có thể ổn định.

Tôi bàn chuyện này với vợ nhưng em không có phản ứng gì, không còn quan tâm về chuyện nhà tôi nữa. Em còn nói mai sau mẹ tôi mất cũng không về viếng. Để chia tay, ly hôn quá dễ, nhưng tôi không muốn điều đó vì thương vợ con. Giờ tôi không mong cầu vợ phải hòa hợp với người thân của mình nữa, chỉ muốn có thể làm gì đó để cứu vãn cuộc hôn nhân này. Mong được các bạn cho lời khuyên.