Ông Tâm, một cựu chiến binh với khuôn mặt khắc khổ và mái tóc bạc trắng, đã sống hơn bốn mươi năm bên người vợ hiền hậu, bà Lan. Chiến tranh đã qua, nhưng những ký ức về đồng đội, đặc biệt là anh Hùng – người bạn thân nhất của ông – vẫn như ngọn lửa âm ỉ trong lòng. Hùng hy sinh trong một trận đánh ác liệt ở Tây Nguyên năm 1972, khi cả hai còn là những chàng trai đôi mươi. Ông từng hứa với Hùng, nếu một trong hai không trở về, người còn lại sẽ tìm hài cốt của người kia để đưa về quê. Giờ đây, ở tuổi bảy mươi, ông quyết tâm thực hiện lời hứa ấy.
Bà Lan lo lắng khi nghe chồng nói sẽ vào rừng sâu:
“Ông ơi, rừng giờ khác xưa rồi, nguy hiểm lắm. Tuổi này còn sức đâu mà đi?”
Ông Tâm chỉ cười, đôi mắt ánh lên vẻ cương nghị:
“Bà đừng lo. Tôi đi chuyến này là lần cuối. Không tìm được Hùng, tôi không yên lòng.”
Bà thở dài, gói cho ông ít lương khô, một chai nước và chiếc áo mưa cũ, rồi tiễn ông lên xe đò, lòng thấp thỏm không yên.
Hành trình của ông Tâm bắt đầu từ một ngôi làng nhỏ dưới chân dãy Trường Sơn. Ông mang theo chiếc ba lô sờn rách, tấm bản đồ vẽ tay từ thời chiến và một cây cuốc nhỏ. Rừng Tây Nguyên vẫn âm u, ẩm ướt, cây cối um tùm che kín ánh mặt trời. Ông đi theo ký ức, lần mò đến khu vực mà ông tin là nơi Hùng ngã xuống. Đường đi gian nan hơn ông tưởng: những con suối cạn giờ đã thành dòng chảy xiết, những lối mòn xưa bị cây dại phủ kín. Đêm đầu tiên, ông ngủ dưới tán cây lớn, giật mình tỉnh giấc vì tiếng thú rừng gầm gừ từ xa.
Sang ngày thứ ba, ông đến một khe suối nhỏ, nơi có tảng đá lớn nằm chỏng chơ bên dòng nước. Ông nhớ rõ: đây là điểm Hùng từng đứng gác trước khi trận đánh nổ ra. Ông bắt đầu đào, từng nhát cuốc cắm xuống đất, mồ hôi thấm đẫm áo. Đột nhiên, lưỡi cuốc chạm phải thứ gì đó cứng. Không phải xương, mà là một chiếc hộp sắt rỉ sét, được bọc kín bằng ni lông cũ. Ông run run mở ra, bên trong là một xấp thư ngả vàng, buộc chặt bằng dây dù. Lá thư trên cùng ghi: “Gửi Lan, người tôi yêu nhất.”
Ông Tâm sững sờ. Lan? Là vợ ông sao nổi? Ông mở lá thư, từng dòng chữ của Hùng hiện lên:
“Lan yêu dấu,
Anh viết những dòng này trong đêm cuối cùng trước trận đánh. Nếu anh không về, em hãy sống thật tốt. Anh Tâm, thằng bạn thân của anh, là người đáng tin. Nếu em gặp nó, hãy gửi lời cảm ơn anh đã chiến đấu đến cùng.
Hùng, Tây Nguyên, 1972.”
Ông ngồi bệt xuống đất, đầu óc quay cuồng. Hùng và Lan từng yêu nhau? Vậy sao bà Lan chưa từng nhắc đến? Ông lật tiếp những lá thư khác, tất cả đều là lời tâm sự của Hùng dành cho Lan: những ngày hành quân dưới mưa rừng, những lần nhớ quê đến cồn cào, và tình yêu mãnh liệt anh dành cho cô gái hậu phương. Nhưng không có thư hồi đáp nào. Có lẽ Lan chưa bao giờ nhận được chúng.
Ông Tâm không vội về ngay. Ông quyết định ở lại thêm một ngày, đào sâu hơn quanh khu vực ấy, hy vọng tìm được hài cốt của Hùng. Nhưng thay vì xương cốt, ông lại phát hiện một vật khác: một chiếc túi vải rách, bên trong chứa vài mảnh giấy nhàu nhĩ và một chiếc nhẫn bạc nhỏ xíu, khắc chữ “H&L”. Ông chợt lạnh người. Chữ “L” là Lan sao được? Tay ông run run mở mảnh giấy cuối cùng, nét chữ của Hùng đã mờ nhưng vẫn đọc được:
“Lan, nếu em thấy chiếc nhẫn này, hãy đeo nó để nhớ anh. Anh đã nhờ Tâm giữ nó, nhưng nếu anh không qua được trận này, em hãy tha thứ cho anh vì đã không giữ lời hứa cưới em.”
Ông Tâm bàng hoàng. Hùng từng giao chiếc nhẫn cho ông? Nhưng ông không nhớ gì cả! Hay là… ông đã quên? Ký ức ùa về: trước trận đánh cuối cùng, Hùng có đưa cho ông một gói nhỏ, dặn “nếu tao không về, mày đưa cái này cho Lan”. Nhưng sau đó, ông bị thương nặng, hôn mê mấy ngày trong bệnh viện dã chiến, rồi được chuyển về hậu phương. Gói đồ ấy, có lẽ đã thất lạc trong loạn lạc.
Ông mang chiếc hộp, túi vải và chiếc nhẫn về nhà, lòng nặng trĩu. Khi đặt chúng trước mặt bà Lan, ông hỏi:
“Bà có gì muốn nói không?”
Bà Lan nhìn những món đồ, rồi nhìn chồng, đôi mắt đỏ hoe. Bà cầm chiếc nhẫn, nghẹn ngào:
“Hùng là người tôi yêu đầu tiên. Anh ấy hứa sau chiến tranh sẽ cưới tôi. Nhưng rồi anh ấy mất tích, tôi nghĩ anh ấy đã chết. Rồi tôi gặp ông, ông chăm sóc tôi, cho tôi một mái ấm. Tôi chọn ông, không phải vì quên Hùng, mà vì tôi yêu ông thật lòng. Tôi không biết gì về những lá thư hay chiếc nhẫn này…”
Ông Tâm im lặng, nhìn sâu vào mắt vợ. Ông chợt nhận ra, suốt bốn mươi năm, bà chưa từng kể về Hùng, không phải vì giấu giếm, mà vì không muốn làm ông tổn thương. Ông nắm tay bà, khẽ nói:
“Cảm ơn bà đã chọn tôi.”
Nhưng câu chuyện chưa dừng lại. Đêm đó, hai người ngồi bên bếp lửa, đốt từng lá thư của Hùng. Tro bay lên, như mang linh hồn người lính trẻ về đất trời. Sáng hôm sau, khi dọn lại chiếc hộp, ông Tâm phát hiện một ngăn bí mật dưới đáy. Bên trong là một mảnh giấy nhỏ, nét chữ của Hùng vẫn rõ:
“Tâm, nếu mày đọc được cái này, tao có chuyện muốn nói. Tao biết mày cũng yêu Lan, nên tao cố ý thua mày trong lần đánh cược năm xưa. Tao muốn mày thay tao chăm sóc cô ấy. Đừng trách tao không nói sớm, tao chỉ muốn cả hai hạnh phúc.”
Ông Tâm bật cười, nước mắt lăn dài. Hóa ra Hùng đã hy sinh cả tình yêu để ông và Lan đến với nhau. Nhưng bất ngờ thực sự đến khi bà Lan, đang ngồi bên, bỗng lên tiếng:
“Ông ơi, còn một chuyện tôi chưa kể. Hồi đó, khi ông bị thương và được đưa về làng, chính tôi là người tìm thấy ông trong đám lính thương binh. Tôi nhận ra ông qua chiếc mũ Hùng từng đội, mà ông đang cầm trên tay. Tôi không nói ra, vì sợ ông nghĩ tôi đến với ông chỉ vì Hùng.”
Ông Tâm sững sờ, nhìn bà Lan, rồi nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay bà. Hóa ra, không chỉ Hùng âm thầm sắp đặt, mà chính bà Lan cũng đã chọn ông từ khoảnh khắc định mệnh ấy, không phải vì lời trăng rối của Hùng, mà vì tình yêu bà tự tìm thấy. Nhưng cú twist cuối cùng đến khi ông chợt nhớ ra: chiếc mũ của Hùng mà ông cầm năm xưa, không phải vô tình rơi vào tay ông. Trong cơn mê man vì vết thương, ông mơ hồ nghe Hùng thì thào bên tai: “Tâm, sống tốt nhé, đưa cái mũ này cho Lan, cô ấy sẽ hiểu.” Hùng đã không chết ngay trong trận đánh, mà sống sót đủ lâu để giao lại chiếc mũ – vật cuối cùng nối kết cả ba người.
Câu chuyện khép lại, không chỉ với sự hy sinh thầm lặng của Hùng, mà còn với bí mật rằng chính Hùng đã dùng hơi thở cuối cùng để gắn kết ông Tâm và bà Lan, theo cách không ai ngờ tới.
News
Ngày tôi đính hôn, chú hàng xóm liền tặng món quà trị giá 3 tỷ không rõ lý do, nhà trai bức xúc mang trầu cau về
Nói xong, chồng tương lai của tôi tức giận ra về, còn bố của anh ấy trách bố mẹ tôi không biết dạy dỗ con gái khiến 2 gia đình mất mặt. Sau đó, nhà trai mang trầu cau về,…
L;;ột ga giường của mẹ chồng đi giặt, con dâu ch:;;ết đứng với bí mật đằng sau 33 tờ giấy mỏng
Trong một buổi sáng yên bình tại ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô, Linh, cô con dâu mới về làm dâu được vài tháng, quyết định dọn dẹp phòng mẹ chồng để thể hiện sự chu đáo. Bà Hạnh, mẹ…
“Nhìn mẹ cô dâu kìa, ng:;hèo mà bày đặt làm thông gia với nhà này”
Tại một làng quê nhỏ ở miền Trung Việt Nam, chị Lan, một người mẹ nghèo nuôi con gái một mình suốt 20 năm, chuẩn bị cho ngày cưới của con gái mình, bé Hương, với Minh – con trai…
Trong túi chị chỉ còn vỏn vẹn 20 nghìn đồng, không đủ để mua sữa cho đứa con trai 5 tuổi đang sốt cao ở nhà
Trong một buổi chiều mưa tầm tã tại một khu phố nhỏ ở ngoại ô Sài Gòn, chị Hoa, một người mẹ đơn thân 38 tuổi, lặng lẽ bước vào siêu thị mini gần nhà. Với chiếc áo mưa sờn…
Mỗi lần con bé ngây thơ chỉ vào những người đàn ông trên phố và hỏi: “Mẹ ơi, đó có phải bố con không?”, tim tôi lại nhói đau
Lan, một bà mẹ đơn thân 28 tuổi, sống cùng cô con gái nhỏ Minh Anh trong một căn hộ chật chội ở Sài Gòn. Minh Anh, mới 5 tuổi, hồn nhiên nhưng hay hỏi về bố. Mỗi lần con…
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng, số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng
Tôi đứng trước cửa phòng bệnh, tay nắm chặt chiếc phong bì chứa 100 triệu đồng – số tiền tiết kiệm cuối cùng của hai vợ chồng. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt tái nhợt nhưng ánh mắt vẫn…
End of content
No more pages to load