Hương, một phụ 28 tuổi, đang trong những giờ phút căng thẳng nhất của cuộc đời. Cô được đưa vào bệnh viện tỉnh trong chuyển dạ, mồ hôi nhễ nhại, tay nắm chặt tay mẹ. Hương chưa từng nghĩ rằng ngày sinh con đầu lòng lại khiến cô đối mặt với một người mà cô đã cố gắng quên suốt 5 năm qua – Nam, người yêu cũ của cô, giờ là bác sĩ sản khoa.

 

Hương và Nam từng yêu nhau say đắm thời đại học. Nhưng vì những điều hiểu đó không thể hóa giải, họ chia tay trong nước mắt. Hương sau đó kết hôn với một người đàn ông khác, còn Nam tiếp tục sự nghiệp y khoa. Khi bước vào phòng sinh, Hương bàn hoàng khi thấy Nam đứng đó, trong bộ áo trắng, ánh mắt vẫn dịu dàng như ngày nào. Nam cũng phải chú, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, chuyên nghiệp hướng dẫn Hương: “Hương, em cứ bình tĩnh, anh sẽ giúp em vượt qua.”

Trong suốt ca sinh, Nam tận tình hướng dẫn Hương chấm, động viên cô từng phút. Dù trái tim cả hai đều dậy sóng, nhưng họ không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng. Sau hơn ba giờ vật lộn, Hương sinh hạ một bé gái khỏe mạnh. Tiếng khóc của trẻ con vang lên, Hương bật khóc hạnh phúc, còn Nam cười, nhẹ nhàng nói: “Chúc mừng em, mẹ tròn con vuông.” Anh rời phòng sinh, để lại Hương với những cảm giác xúc lộn.

Những ngày sau đó, Nam thường xuyên Giảm qua kiểm tra sức khỏe cho Hương và bé. Anh không nhắc gì đến quá khứ, chỉ hỏi han như một bác sĩ bình thường. Nhưng Hương nhận ra, ánh mắt Nam nhìn cô vẫn chứa chăm sự quan tâm sâu sắc. Một buổi chiều, khi Hương sắp xuất viện, Nam đến và ngập ngừng nói: “Hương, anh biết mình không còn tư cách để nói điều này… nhưng anh chưa bao giờ ngừng nghĩ về em. Anh chỉ muốn biết em có hạnh phúc không.”

Người tĩnh lặng. Cô nhìn Nam, rồi nhìn con gái nhỏ đang yên ngủ trong nôi. Cô cười, đáp: “Em hạnh phúc, Nam ạ. Em đã có một gia đình, và em không Hận. Nhưng em cũng không thể phủ nhận rằng gặp lại anh là một điều kỳ diệu.” Nam gật đầu, ánh mắt thoáng buồn nhưng cũng nhẹ nhõm. Anh chúc hương hạnh phúc và rời đi.

Kết quả không được mong đợi vào một năm sau. Trong một lần tiêm phòng, Hương tình cờ lại tại bệnh viện. Lần này, anh không còn cô đơn – bên cạnh anh là một cô gái trẻ, tay bế một đứa bé. Nam giới thiệu: “Đây là vợ anh, và con trai anh.” Hương cười, nhận ra rằng cả hai đã tìm được hạnh phúc riêng. Định mệnh đã đưa họ gặp lại, không phải để nối lại tình huống xưa, mà để thở lại quá khứ một cách nào đó.