Ngày xưa, ở một thành phố nhỏ, có một cô sinh viên tên Linh. Linh lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở quê quê, nhưng cô luôn ấp ủ giấc mơ đại học để thay đổi cuộc đời. Sau khi đậu vào một trường đại học danh tiếng, cô khăn gói lên thành phố, mang theo chút ít tiền mà gia đình chắt chiu dành dụm.

Linh tìm được một căn phòng trọ nhỏ xíu gần trường học. Ông Ba, chủ nhà trọ, là một người đàn ông lớn tuổi, sống một mình sau khi vợ qua đời. Ông có thiết kế giải quyết nhưng đôi mắt hiền từ. Khi Linh đến hỏi phòng, cô bạn thú vị nhận ra rằng mình chỉ có thể trả tiền trọ từng tháng, và có khi còn chậm chạp vì phải đi làm thêm. Nghe câu chuyện của Linh, ông Ba trầm một lúc rồi nói: “ Thôi được, tháng này và tháng sau, cháu không cần trả tiền phòng. Cứ lo học hành cho tốt, đừng để đau quá mà bỏ son giấc mơ.”

Linh ngạc nhiên, cảm động đến trình rưng rưng nước mắt. Cô lí nhí cảm ơn ông Ba, tự động sẽ không làm hài lòng ông bị lãng phí. Từ hôm nay, ngoài giờ học và làm thêm, Linh bắt đầu ý đến căn nhà trọ. Cô thấy sân đầy lá rụng, hành lang bụi rậm, còn căn nhà của ông Ba thì thùng rác vì ông lớn tuổi không còn sức dọn dẹp thường xuyên.

Một buổi chiều, Linh gõ cửa nhà ông Ba, tay cầm ngựa và thùng nước. “ xin được phép dọn dẹp giúp bác, xem như trả ơn lòng tốt của bác,” cô nói. Ông Ba ban đầu từ chối, nhưng thấy Linh hiển quyết, ông đành cười đồng ý. Linh bắt tay vào công việc, quét lên sân, lau sạch hành lang, rồi sắp xếp lại căn nhà của ông Ba phá sản hơn. Cô còn tỉ mỉ rửa sạch bát đĩa mà ông để chất tràn trong bếp.

Sau hôm đó, Linh thường xuyên qua dọn dẹp giúp ông Ba mỗi khi rảnh rỗi. Ông Ba cảm động lắm, coi Linh như cháu gái trong nhà. Ông còn hay nấu thêm cơm, gọi Linh sang ăn cùng để hỗ trợ cô phải tốn tiền mua thức ăn ngoài. Tình cảm giữa hai người cứ thế lớn dần, nói khác gì gia đình thực thụ.

Giúp đỡ ông Ba và nỗ lực không ngừng, Linh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu. Ngày cô nhận việc làm tốt ở một công ty lớn, cô quay về thăm ông Ba, mang theo một chiếc bánh ngọt và lời hứa: “Uến sẽ không quên ơn bác Sau này, cháu sẽ chăm sóc bác như bác đã chăm sóc cháu.” Ông Ba cười hiền, mắt ánh lên niềm tự hào.

Câu chuyện về Linh và ông Ba lan truyền trong khu trọ như một minh chứng rằng, xin tốt và sự biết ơn có thể tạo nên những điều kỳ diệu, dù cuộc đời còn nhiều gian khó.