Ông Tâm, một người đàn ông 65 tuổi, là bố chồng của ba người dâu trong một gia đình đúc đông ở ngoại ô Sài Gòn. Ông vốn là người gia trưởng, luôn mong muốn mọi thứ trong nhà phải theo ý mình. Ba người con trai của ông – Hùng, Đức và Long – đều đã lập gia đình, nhưng cả ba gia đình vẫn sống chung trong căn nhà lớn mà ông Tâm đã xây dựng từ thời còn trẻ. Dù các con trai đều lo lắng, các nàng dâu lại thường xuyên xảy ra nguy hiểm với ông vì tính cách bảo thủ của ông.

Sáng hôm nay, không khí trong nhà vô cùng căng thẳng. Ông Tâm nói chuyện nhau một trận lớn với các con trai và con vì chuyện phân chia tài sản. Ông muốn bán một mảnh đất lớn ở quê để chia đều cho các con, nhưng Hùng – con trai cả – phản đối, cho rằng mảnh đất đó nên giữ lại làm kỷ niệm gia đình. Đức và Long, dù không ý kiến ​​gì, nhưng lại là các bà vợ xúi giục, mời cuộc tranh cãi càng thêm gay gắt.

“Các anh chị chỉ biết nghĩ cho bản thân mình thôi! Tôi già rồi, còn sống được bao lâu nữa mà cứ phải tranh giành với tôi?” Ông Tâm hét lên, giọng đầy giận dữ. Ông đập bàn, chỉ tay vào từng người: “Tôi đã nuôi các anh không lớn, giờ các anh quay lưng với tôi vì mấy đồng tiền à?”

Hùng cố gắng giải thích: “Bố, con không có ý đó. Con chỉ muốn giữ mảnh đất vì đó là nơi bố mẹ đã vất vả cả đời để có được. Con không muốn bán đi.” Nhưng ông Tâm không nghe. Ông đứng dậy, lấy chiếc áo khoác,thật: “Tôi chán lắm rồi! Ở cái nhà này không ai hiểu tôi cả. Tôi đi đây, đừng ai tìm!”

Các con trai và dâu nhìn nhau, không ai nói thêm gì. Ông Tâm xách xe máy, phóng thẳng ra Lá mát xa gần nhà – nơi ông thường đến để thư giãn mỗi khi căng thẳng. Con trai định chạy, nhưng rồi nghĩ rằng ông chỉ đi một lát cho khuây khỏa, nên để ông đi.

Ông Tâm đến Lát mát-xa quen thuộc, nằm xuống chiếc giường quen thuộc, và yêu cầu nhân viên làm mạnh tay hơn vì ông cảm thấy lười biếng sau liếm liếm. Cô nhân viên trẻ, tên là Linh, bắt đầu xoa bóp cho ông. Nhưng chỉ được 15 phút, ông Tâm đột nhiên cảm thấy khó thở, tay chân tê cứng. Ông cố gắng nói gì đó, nhưng giọng yếu ớt, rồi bất ngờ ngã vật ra, bất tỉnh.

Linh Tinh, thiết lập gọi quản lý Láng. Họ kiểm tra thì thấy ông tâm đã tím tái, mạch đập yếu. Quản lý hen gọi cấp cứu, đồng thời tìm số điện thoại của anh trong chiếc ví mà ông để lại. Số đầu tiên họ tìm thấy là số của Hùng, con trai cả.

Đúng 30 phút sau khi ông Tâm rời nhà, Hùng nhận được cuộc gọi từ Lá mát-xa. Giọng Linh run run: “Anh ơi, anh có phải con của ông Tâm không? Ông đã có mùi gió rồi, giờ đang cấp cứu ở bệnh viện gần đây. Anh đến ngay đi ạ!”

Hùng nghe như được đánh ngang. Anh lập tức gọi các em và cùng cả gia đình lao đến bệnh viện. Khi đến nơi, họ thấy ông Tâm đang nằm trong phòng cấp cứu, bác sĩ vẫn đang cố gắng cứu chữa. Hùng quỳ bên giường bố, nước mắt thư giãn dài: “Bố ơi, con xin lỗi. Con không nên cãi bố, không nên bố đi trong lúc tức giận như vậy.”

Các bác sĩ biết ông tâm bị ức chế do huyết áp tăng cao, một phần vì căng thẳng kéo dài, một phần vì tuổi già và sức khỏe yếu. Dù đã cố gắng nhưng ông Tâm vẫn chưa thoát khỏi. Ông ra đi ngay trong buổi chiều hôm đó, để lại cả gia đình trong nỗi đau và sự hận thù không nguôi.

Hùng, Đức và Long ôm nhau khóc nức nở bên linh cữu bố. Các nàng dâu, dù trước đây từng bất mãn với anh Tâm, giờ cũng không cầm được nước mắt. Họ nhận ra rằng, dù ông Tâm gia trưởng, nhưng ông luôn yêu thương các con, và những gì ông làm đều vì muốn tốt cho gia đình.

Sau tang lễ, Hùng quyết định không bán mảnh đất mà bố để lại, như một cách để giữ kỷ niệm về ông Tâm. Cả gia đình cũng trở nên gắn bó hơn, không còn những tranh cãi nhỏ xíu như trước. Nhưng trong lòng mỗi người nỗi ân hận vẫn cứ bám theo. Họ ước gì mình đã không để ông Tâm rời nhà trong cơn giận dữ, ước gì họ đã nói lời xin lỗi sớm hơn, để ông không phải ra đi trong cô đơn và buồn bã như vậy.

Câu chuyện về ông Tâm trở thành bài học cho cả làng. Người ta nhắc nhau rằng, dù có độc lập đến đâu, gia đình vẫn là nơi yêu thương và bao dung nhất. Đừng để những cơn giận hờn nhỏ bé cướp đi cơ hội được nói lời yêu thương, vì có thể, đó sẽ là lần cuối cùng.