Hương, một cô gái 24 tuổi xinh đẹp, lớn lên trong trại trẻ mồ côi ở Sài Gòn. Dù không biết cha mẹ là ai, cô luôn mang trong mình hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm được gia đình. Hương có một vết bớt hình cánh hoa nhỏ trên mu bàn tay trái – dấu vết duy nhất mà cô nghĩ có thể liên quan đến nguồn cội của mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, Hương nộp đơn xin việc vào một công ty truyền thông lớn. Cô chuẩn bị kỹ lưỡng, mặc bộ vest xanh lịch sự, buộc tóc cao, sẵn sàng cho buổi phỏng vấn.
Tại phòng họp, Hương đối diện với bà Minh Thư, giám đốc nhân sự của công ty. Bà Thư, một người phụ nữ ngoài 50, có vẻ ngoài nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại toát lên sự dịu dàng. Trong lúc trả lời câu hỏi, Hương vô tình giơ tay lên để diễn giải ý tưởng, để lộ vết bớt trên mu bàn tay. Bà Thư đột nhiên ngừng nói, đôi mắt mở to, nhìn chằm chằm vào vết bớt ấy. Hương ngạc nhiên, hỏi: “Thưa cô, có vấn đề gì ạ?” Bà Thư run run đáp: “Cháu… cháu có vết bớt đó từ khi nào?”
Hương ngập ngừng kể rằng cô có vết bớt từ nhỏ, và cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi, không biết cha mẹ là ai. Nghe đến đây, bà Thư bật khóc. Bà đứng dậy, bước đến gần Hương, nắm lấy tay cô, run rẩy nói: “Con… con là con gái của mẹ. Mẹ đã tìm con suốt 20 năm qua!” Hương sững sờ, không tin vào tai mình. Bà Thư kể lại câu chuyện đau lòng: 20 năm trước, khi Hương mới 4 tuổi, gia đình bà gặp khó khăn, phải gửi Hương cho một người họ hàng chăm sóc. Nhưng không ngờ, người đó đã bỏ rơi Hương ở trại trẻ mồ côi, rồi biến mất. Bà Thư đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng không có manh mối, chỉ nhớ rằng con gái mình có một vết bớt hình cánh hoa trên tay.
Hương nhìn vào mắt bà Thư, cảm nhận được sự chân thành và nỗi đau trong từng lời nói. Cô cũng bật khóc, ôm chầm lấy bà. “Mẹ ơi, con đã đợi ngày này lâu lắm rồi!” – Hương nghẹn ngào. Hai mẹ con ôm nhau, nước mắt hòa lẫn niềm vui và nỗi đau của những năm tháng xa cách. Buổi phỏng vấn không còn là một cuộc kiểm tra năng lực nữa, mà trở thành khoảnh khắc định mệnh đưa hai con người lạc mất nhau trở về bên nhau.
Sau ngày hôm đó, Hương không chỉ có một công việc mới, mà còn có một gia đình. Bà Thư đưa Hương về nhà, giới thiệu cô với cha và anh trai – những người cũng đã chờ đợi cô suốt bao năm. Vết bớt nhỏ bé trên tay Hương, hóa ra, chính là sợi dây định mệnh, nối lại tình thân tưởng chừng đã mất mãi mãi. Từ nay, Hương không còn cô đơn, cô đã tìm thấy bến bờ yêu thương mà cô hằng mơ ước.
News
Đây chính là toàn bộ thông tin của O – Sen và Quốc Nghiệp
Bộ Văn hoá, Thể thao và Du lịch đang xác minh vụ việc lùm xùm liên quan đến ca sỹ O Sen (Lê Như Ngọc Mai) và nghệ sỹ xiếc Quốc Nghiệp khi biểu diễn ở nước ngoài. Vợ chồng…
Đây chính là cuộc trò chuyện của Nam Thư và Quý Bình
Hồi đầu tháng 3, thông tin Quý Bình qua đời ở tuổ.i 42 đã khiến nhiều người đau lòng. Được biết, anh mắc ung thư não nhiều năm qua, tuy nhiên nam diễn viên giữ kín bệnh tình vì không…
Cô nhìn Nam, rồi nhìn con gái nhỏ đang yên ngủ trong nôi
Hương, một phụ 28 tuổi, đang trong những giờ phút căng thẳng nhất của cuộc đời. Cô được đưa vào bệnh viện tỉnh trong chuyển dạ, mồ hôi nhễ nhại, tay nắm chặt tay mẹ. Hương chưa từng nghĩ rằng…
Anh Hùng xin phép gia đình bên nội để được chăm sóc hai trẻ nhỏ
Anh Hùng, một người lao công 45 tuổi, đã làm việc tại trường tiểu học Tân Phú suốt mười năm. Cuộc đời anh giản dị, ngày quét sân trường, lau hành lang, và chuyện với lũ trẻ. Nhưng trong lòng…
Cái giá đắt ngắt cho lòng tham của người đàn ông
Bên cạnh nhà tôi có mảnh đất khá rộng nhưng từ ngày chúng tôi chuyển đến sống chưa bao giờ nhìn thấy mặt mũi chủ đất. Năm trước chúng tôi quyết định đập bỏ nhà cũ xây mới. Trước khi…
Dự định mua đất xây trường học cho trẻ em nghèo trong làng
Bà Năm, một bà lão 70 tuổi, sống ở ngoại ô Hà Nội, nổi tiếng trong làng vì sự tằn tiện và lối sống giản dị. Bà thường mặc bộ quần áo cũ kỹ, rách rưới, đôi dép cao su…
End of content
No more pages to load