Ở một ngôi làng nhỏ nằm bên dòng sông hiền hòa, có hai chị em ruột là Hạnh và Lan. Hạnh, chị cả, tính tình dịu dàng, đảm đang, còn Lan, em út, lại sắc sảo, mạnh mẽ. Cả hai lớn lên trong sự đùm bọc lẫn nhau, dù gia đình nghèo khó, cha mẹ mất sớm. Họ luôn chia sẻ mọi thứ, từ manh áo rách đến bát cơm nguội lạnh.

Một ngày nọ, Tài – chàng trai khỏe mạnh, tốt bụng, con nhà khá giả trong làng – đến hỏi cưới Hạnh. Anh bị cuốn hút bởi vẻ đẹp hiền thục và sự chăm chỉ của cô. Hạnh đồng ý, không chỉ vì tình cảm mà còn vì hy vọng cuộc sống sẽ bớt khổ. Đám cưới diễn ra giản dị nhưng ấm áp, và Lan là người vui nhất, luôn miệng chúc phúc cho chị.

Thời gian trôi qua, Hạnh sinh được một cậu con trai kháu khỉnh. Nhưng rồi, một biến cố xảy ra: Hạnh mắc bệnh nặng, cơ thể ngày càng yếu. Biết mình không còn sống được bao lâu, Hạnh gọi Lan đến bên giường, nắm tay em mà nói:
“Lan à, chị không muốn Tài cô đơn, cũng không muốn con chị mồ côi mẹ. Em có thể thay chị chăm sóc họ không? Chị tin em hơn bất kỳ ai.”

Lan khóc nức nở, không muốn nghĩ đến ngày mất chị. Nhưng lời trăng rối của Hạnh khiến cô day dứt. Sau khi Hạnh qua đời, Lan ở lại nhà Tài, ban đầu chỉ để chăm sóc đứa bé. Dần dần, sự gần gũi khiến Tài và Lan nảy sinh tình cảm. Dù trong lòng nặng trĩu, Lan vẫn quyết định lấy Tài, vừa để giữ lời hứa với chị, vừa vì cô thực sự yêu anh.

Làng xóm xì xào, kẻ chê bai, người cảm thông. Nhưng Lan không bận tâm. Cô chăm sóc con của Hạnh như con ruột, và sau này sinh thêm một đứa con với Tài. Dưới mái nhà ấy, hai đứa trẻ lớn lên, gọi Lan là mẹ, mà không ai phân biệt máu mủ hay tình thân. Mỗi năm, vào ngày giỗ Hạnh, Lan đều thắp hương và thì thầm: “Chị ơi, em giữ lời rồi.”