Hùng bước vào nhà, mùi khói thuốc lá và nước hoa rẻ tiền phảng phất quanh người anh ta. Đôi mắt đỏ ngầu, anh ném chiếc cặp xuống sofa rồi quát lớn:
“Nhà cửa thế này mà ở được à? Cơm thì nguội ngắt, con thì lấm lem! Cô làm cái gì cả ngày hả, Liên?”

Liên, người vợ tần tảo, đang đứng trong bếp, tay còn cầm chiếc muôi, khựng lại. Chị đã quen với những lời chửi mắng này từ khi phát hiện Hùng cặp kè với một cô gái trẻ ở quán bia. Chị cắn môi, im lặng, không muốn đôi co vì sợ con nghe thấy. Nhưng thằng Tí – cậu con trai 8 tuổi của họ – từ góc phòng bước ra, tay cầm chiếc máy bay giấy nó tự làm.

“Bố lại đi với cô kia đúng không?” Tí hỏi, giọng trong veo nhưng lạnh lùng. Đôi mắt to tròn của nó nhìn thẳng vào Hùng, không chút sợ sệt.

Hùng sững người, cơn giận đang bùng lên chợt khựng lại. “Mày nói cái gì?” anh gằn giọng, nhưng Tí không lùi bước.

“Con thấy bố hôn cô ấy hôm qua, lúc bố chở cô ấy qua công viên. Bố không thương mẹ với con nữa hả? Mẹ khóc hoài mà bố không biết đâu.” Tí nói xong, đặt chiếc máy bay giấy xuống bàn, rồi lẳng lặng quay về phòng.

Hùng đứng chết trân. Lời nói của thằng bé như một nhát dao đâm vào tim anh. Anh nhìn sang Liên, thấy chị đang lau vội giọt nước mắt lăn dài trên má. Lần đầu tiên sau bao tháng ngày sa ngã, Hùng cảm thấy xấu hổ. Anh nhớ lại những ngày gia đình còn hạnh phúc, khi Tí lon ton chạy theo anh đòi làm máy bay giấy, khi Liên mỉm cười dịu dàng bên mâm cơm ấm áp.

Tối hôm đó, Hùng không nói gì thêm. Anh ngồi một mình ngoài sân, tay cầm chiếc máy bay giấy của Tí, lòng nặng trĩu. Có lẽ đã đến lúc anh phải dừng lại, phải nhìn lại chính mình, vì gia đình mà anh suýt đánh mất.