Bà Hạnh, mẹ chồng của Thảo, là một người phụ nữ 60 tuổi, nổi tiếng trong xóm với tính cách cẩn thận và cầu toàn. Từ khi Thảo về làm dâu, bà Hạnh luôn cho rằng mình có trách nhiệm “dạy dỗ” con dâu để cô trở thành người vợ hoàn hảo cho con trai bà – anh Kiên, một kỹ sư xây dựng hiền lành. Nhưng cái cách bà “dạy” lại khiến Thảo cảm thấy ngột ngạt, như thể cô không còn là chính mình trong chính ngôi nhà của mình.

Mỗi sáng, Thảo phải dậy từ 5 giờ để chuẩn bị bữa sáng theo đúng ý bà Hạnh. Bà đứng ngay bên cạnh, săm soi từng chi tiết: “Cô thái hành kiểu gì mà to thế? Phải nhỏ hơn, không là mất vị! Nồi canh này mặn quá, tôi đã bảo bao lần là chỉ cho một thìa muối thôi!” Thảo chỉ biết gật đầu, cố gắng làm theo, dù trong lòng cô ấm ức vì cô đã cố gắng hết sức. Đến giờ đi làm, bà Hạnh lại can thiệp: “Cô đi làm mà mặc váy ngắn thế à? Đi sớm thế làm gì, về muộn là tôi không mở cửa đâu!” Thảo làm nhân viên ngân hàng, công việc đòi hỏi phải giao tiếp và đôi khi về muộn vì họp hành, nhưng bà Hạnh không bao giờ thông cảm. Bà luôn cho rằng Thảo không biết chăm lo gia đình, không xứng với con trai bà.

Kiên, chồng Thảo, là một người hiền lành, yêu vợ, nhưng lại không dám lên tiếng trước mẹ. Mỗi lần Thảo than thở, anh chỉ an ủi: “Mẹ anh khó tính, em cố chịu một chút, rồi mẹ sẽ hiểu em thôi.” Nhưng Thảo biết, bà Hạnh không bao giờ thay đổi. Bà thường xuyên so sánh Thảo với những cô gái khác: “Con bé nhà bà Lan bên xóm trên, nó nấu ăn khéo lắm, lại hiền, biết chiều mẹ chồng. Giá mà thằng Kiên cưới nó thì tôi đỡ khổ!” Những lời nói ấy như dao cứa vào lòng Thảo, khiến cô cảm thấy mình không được chấp nhận, dù đã cố gắng hết sức.

Mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm khi bà Hạnh bắt đầu công khai tìm “con dâu mới” cho Kiên. Một hôm, bà gọi Kiên về và nói thẳng: “Mẹ thấy con Thảo không hợp với con. Mẹ đã tìm được một cô gái khác, con bé tên Hương, làm giáo viên, gia đình tử tế, lại biết chăm sóc người khác. Con ly hôn Thảo đi, mẹ sẽ lo hết!” Kiên sững sờ, không tin mẹ mình lại có thể làm vậy. Anh phản đối: “Mẹ, con yêu Thảo, con không muốn ly hôn! Mẹ đừng làm thế nữa!” Nhưng bà Hạnh không nghe, bà còn mời Hương đến nhà ăn cơm, cố tình để Thảo nhìn thấy. Hôm đó, Thảo đi làm về, thấy cảnh Hương ngồi cười nói bên mâm cơm với bà Hạnh và Kiên, cô chết lặng. Bà Hạnh còn cố tình nói lớn: “Cô Hương này, cô nấu ăn khéo lắm, hợp ý tôi. Sau này về làm dâu, tôi không phải lo gì cả!”

Thảo không thể chịu nổi nữa. Cô lặng lẽ lên phòng, thu dọn đồ đạc, viết một lá thư để lại cho Kiên: “Em đã cố gắng hết sức để làm mẹ chồng hài lòng, nhưng em không thể sống mãi trong sự kiểm soát và coi thường như thế này. Em ra đi để anh có cơ hội làm theo ý mẹ. Chúc anh hạnh phúc.” Đêm đó, Thảo rời khỏi nhà, mang theo nỗi đau và sự tổn thương sâu sắc. Kiên đọc thư, hoảng hốt chạy đi tìm vợ, nhưng Thảo đã đi xa. Anh quay về, lần đầu tiên dám đối mặt với mẹ: “Mẹ, mẹ hài lòng chưa? Mẹ đã đẩy vợ con đi rồi đấy! Con không cần ai khác ngoài Thảo, mẹ đừng can thiệp vào đời con nữa!” Bà Hạnh sững sờ, lần đầu tiên bà nhận ra mình đã sai. Nhưng tất cả đã quá muộn – Thảo không còn muốn quay lại, và Kiên cũng không thể tha thứ cho mẹ.

Câu chuyện kết thúc với hình ảnh bà Hạnh ngồi một mình trong căn nhà vắng, nhìn mâm cơm nguội lạnh mà bà từng bắt Thảo nấu theo ý mình. Bà chợt nhớ những bữa cơm Thảo từng tỉ mỉ chuẩn bị, những lần cô lặng lẽ làm mọi việc dù bị bà chỉ trích. Nhưng giờ đây, bà đã mất đi một người con dâu tận tụy, và cả tình cảm của con trai. Bà Hạnh nhận ra, sự kiểm soát quá mức của mình không mang lại hạnh phúc, mà chỉ khiến gia đình tan vỡ.