Lan, một cô dâu mới về nhà chồng, luôn cố gắng hòa nhập với gia đình mới. Bố chồng cô, ông Hùng, là một người đàn ông nghiêm khắc, từng làm cán bộ nhà nước đã nghỉ hưu. Ông có thói quen sống kỷ luật, mọi thứ trong nhà phải theo ý ông, từ giờ giấc ăn uống đến cách sắp xếp đồ đạc. Lan kể rằng, ngày đầu về làm dâu, cô vô tình để quên đôi dép trước cửa không ngay ngắn, ông Hùng đã gọi cô ra và nói với giọng nghiêm nghị: “Con dâu mới mà đã cẩu thả thế này thì sau này nhà cửa thế nào? Phải sửa ngay từ đầu!”. Lan ngại ngùng xin lỗi, dù trong lòng hơi tủi thân.

Thời gian đầu, cô thường xuyên bị bố chồng bắt lỗi. Cơm nấu hơi nhạt, ông bảo: “Nhà này ăn đậm đà quen rồi, nhạt thế ai nuốt nổi?”. Hôm cô rửa bát để sót chút dầu, ông lại gọi: “Làm gì cũng phải sạch sẽ, nửa vời thế này không được!”. Dần dà, Lan nhận ra ông không ác ý, chỉ là tính cách quá cầu toàn và hay nói thẳng. Chồng cô cũng giải thích rằng bố anh từ nhỏ đã sống trong môi trường khắc nghiệt, nên mới hình thành tính cách khó tính như vậy.

Một lần, Lan quyết định thay đổi cách tiếp cận. Thay vì im lặng chịu đựng, cô chủ động hỏi ông cách nấu món cá kho mà ông thích. Ông Hùng ban đầu tỏ vẻ khó chịu, nhưng rồi cũng chỉ dẫn tận tình. Hôm đó, ông ăn xong còn khen: “Cũng được đấy, chịu khó là nên người”. Từ đó, mối quan hệ giữa hai người dần cải thiện. Lan hiểu rằng, đằng sau sự khó tính của bố chồng là mong muốn gia đình ngăn nắp, tử tế, chỉ là cách thể hiện của ông hơi cứng nhắc.