Sáng hôm ấy, như mọi ngày, tôi thức dậy trong căn bếp nhỏ quen thuộc. Mùi cà phê thoang thoảng lan tỏa, nhưng hôm nay có gì đó khác lạ. Chồng tôi, Nam, đang đứng cạnh bếp, lặng lẽ khuấy tách cà phê. Anh mỉm cười, đưa tách cà phê nóng hổi cho tôi. “Uống đi em, hôm nay anh pha đặc biệt cho em đấy,” anh nói, giọng dịu dàng nhưng ánh mắt thoáng chút khó hiểu.

Tôi nâng tách cà phê lên, định nhấp một ngụm thì khựng lại. Mùi cà phê không giống như mọi khi. Nó có một thứ hương kỳ lạ, không phải vị đắng quen thuộc mà pha lẫn chút gì đó… hắc, như mùi thuốc hay hóa chất. Tôi nhìn Nam, anh đang lặng lẽ quan sát tôi, đôi tay đan chặt vào nhau. Linh cảm chẳng lành trỗi dậy.

“Anh pha bằng loại cà phê mới à?” tôi hỏi, cố giữ giọng tự nhiên. Nam gật đầu, cười nhạt. “Ừ, anh muốn thử gì đó mới mẻ. Em uống thử đi.” Nhưng tôi không thể bỏ qua cảm giác bất an. Tôi giả vờ đứng dậy lấy thêm đường, rồi nhanh tay đổi tách cà phê của mình với tách của anh, đang để trên bàn. Nam không để ý, vẫn mải nhìn ra cửa sổ.

Tôi đẩy tách cà phê “của anh” về phía anh. “Anh uống trước đi, em muốn xem anh thấy mùi vị thế nào.” Nam thoáng ngập ngừng, nhưng rồi cầm tách lên. Chỉ vừa nhấp một ngụm, anh lập tức ho sặc sụa, mặt tái mét. Tách cà phê rơi xuống sàn, vỡ tan. “Em… em làm gì thế?” anh hét lên, giọng run rẩy.

Tôi chết lặng. “Cái gì trong tách cà phê đó, Nam?” Tôi gặng hỏi, tim đập thình thịch. Anh cúi đầu, không đáp. Tôi chạy vào phòng ngủ, lục tung ngăn kéo bí mật của anh. Trong đó, tôi tìm thấy một lọ nhỏ chứa chất lỏng không nhãn mác, bên cạnh là một tờ giấy ghi chú: “Liều lượng nhỏ, không để lại dấu vết.”

Sự thật như lưỡi dao cắt qua tim tôi. Nam, người tôi tin tưởng suốt mười năm chung sống, đã định đầu độc tôi. Tại sao? Tôi chưa kịp hỏi thì Nam đã đứng sau lưng, giọng thì thào: “Anh không muốn, nhưng em biết quá nhiều rồi…”

Tôi quay lại, nắm chặt lọ chất lỏng trong tay, sẵn sàng đối mặt với sự thật kinh hoàng đang chờ đợi. Nhưng trong đầu tôi chỉ vang lên một câu hỏi: Liệu tôi có thực sự biết hết về người đàn ông tôi gọi là chồng?