Đêm tân hôn, không khí trong căn phòng nhỏ ấm áp tràn ngập ánh đèn vàng dịu và hương hoa hồng thoang thoảng. Tôi ngồi trên giường, hồi hộp xen lẫn háo hức, chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng của hai vợ chồng mới cưới. Linh, cô dâu của tôi, nở nụ cười e ấp trước khi bước vào phòng tắm. “Anh đợi em chút nhé, em tắm xong sẽ ra ngay,” cô ấy nói, giọng ngọt ngào như rót mật vào tai.

Nhưng “chút” của Linh kéo dài bất tận. 30 phút trôi qua, tôi vẫn kiên nhẫn lướt điện thoại. 1 tiếng, tôi bắt đầu sốt ruột, gõ nhẹ cửa: “Em xong chưa? Có cần anh giúp gì không?” Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy róc rách đều đều. 1 tiếng rưỡi, tôi đứng dậy, đi qua đi lại, cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Đến khi đồng hồ điểm 2 tiếng, tôi không chịu nổi nữa. “Linh, em làm gì trong đó vậy? Anh phá cửa vào đấy!” – tôi hét lên, nhưng vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ.

Lo lắng chồng lên nghi ngờ, tôi quyết định đạp mạnh cửa. Cánh cửa gỗ bật tung, hơi nước nóng bốc lên mù mịt. Tôi bước vào, tim đập thình thịch, và rồi chết sững trước cảnh tượng trước mắt.

Linh không có ở đó. Không một bóng người. Chiếc vòi sen vẫn chảy, nước tràn lênh láng trên sàn, nhưng phòng tắm trống rỗng. Quần áo cô ấy mặc lúc bước vào vẫn treo ngay ngắn trên móc, đôi dép vẫn nằm nguyên dưới sàn. Tôi hoảng loạn gọi tên cô ấy, chạy khắp căn nhà, nhưng không một dấu vết. Điện thoại của Linh nằm trên bàn, màn hình sáng lên với tin nhắn cuối cùng gửi cho tôi trước khi vào tắm: “Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm.”

Đầu óc tôi quay cuồng. Chuyện gì đang xảy ra? Linh đi đâu được khi cửa chính vẫn khóa chặt, cửa sổ đều đóng kín? Tôi gọi điện cho mẹ vợ, giọng run rẩy kể lại sự việc. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi bà thốt lên trong nước mắt: “Con ơi, Linh nó… nó mất cách đây 3 năm rồi. Hôm nay là ngày giỗ của nó.”

Tôi đứng như trời trồng, tay buông rơi điện thoại. Ba năm trước, Linh qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, ngay trước ngày cưới dự kiến của chúng tôi. Tôi đã đau đớn đến mức không chấp nhận được sự thật, tự nhốt mình trong ảo tưởng rằng cô ấy vẫn sống, vẫn ở bên tôi. Hôm nay, tôi tổ chức “đám cưới” một mình, với chiếc váy cưới đặt trên ghế và những ký ức tôi tự vẽ nên.

Nhưng nếu tất cả chỉ là ảo giác, thì tiếng nước chảy, hơi nóng trong phòng tắm, tin nhắn trên điện thoại… là gì? Tôi quay lại phòng tắm, nước vẫn chảy, nhưng giờ đây, trên gương mờ sương, hiện lên dòng chữ nguệch ngoạc: “Đừng quên em.”

Tôi không ly hôn được, vì vốn dĩ không có ai để ly hôn. Chỉ còn lại nỗi day dứt khôn nguôi, khi tôi không biết mình đang sống trong thực tại hay lạc mãi trong cơn mơ về Linh