Đêm tân hôn, không khí trong căn phòng nhỏ ấm áp tràn ngập ánh đèn vàng dịu và hương hoa hồng thoang thoảng. Tôi ngồi trên giường, hồi hộp xen lẫn háo hức, chờ đợi khoảnh khắc thiêng liêng của hai vợ chồng mới cưới. Linh, cô dâu của tôi, nở nụ cười e ấp trước khi bước vào phòng tắm. “Anh đợi em chút nhé, em tắm xong sẽ ra ngay,” cô ấy nói, giọng ngọt ngào như rót mật vào tai.
Nhưng “chút” của Linh kéo dài bất tận. 30 phút trôi qua, tôi vẫn kiên nhẫn lướt điện thoại. 1 tiếng, tôi bắt đầu sốt ruột, gõ nhẹ cửa: “Em xong chưa? Có cần anh giúp gì không?” Không một tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy róc rách đều đều. 1 tiếng rưỡi, tôi đứng dậy, đi qua đi lại, cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Đến khi đồng hồ điểm 2 tiếng, tôi không chịu nổi nữa. “Linh, em làm gì trong đó vậy? Anh phá cửa vào đấy!” – tôi hét lên, nhưng vẫn chỉ là sự im lặng đáng sợ.
Lo lắng chồng lên nghi ngờ, tôi quyết định đạp mạnh cửa. Cánh cửa gỗ bật tung, hơi nước nóng bốc lên mù mịt. Tôi bước vào, tim đập thình thịch, và rồi chết sững trước cảnh tượng trước mắt.
Linh không có ở đó. Không một bóng người. Chiếc vòi sen vẫn chảy, nước tràn lênh láng trên sàn, nhưng phòng tắm trống rỗng. Quần áo cô ấy mặc lúc bước vào vẫn treo ngay ngắn trên móc, đôi dép vẫn nằm nguyên dưới sàn. Tôi hoảng loạn gọi tên cô ấy, chạy khắp căn nhà, nhưng không một dấu vết. Điện thoại của Linh nằm trên bàn, màn hình sáng lên với tin nhắn cuối cùng gửi cho tôi trước khi vào tắm: “Anh ơi, em yêu anh nhiều lắm.”
Đầu óc tôi quay cuồng. Chuyện gì đang xảy ra? Linh đi đâu được khi cửa chính vẫn khóa chặt, cửa sổ đều đóng kín? Tôi gọi điện cho mẹ vợ, giọng run rẩy kể lại sự việc. Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, rồi bà thốt lên trong nước mắt: “Con ơi, Linh nó… nó mất cách đây 3 năm rồi. Hôm nay là ngày giỗ của nó.”
Tôi đứng như trời trồng, tay buông rơi điện thoại. Ba năm trước, Linh qua đời trong một vụ tai nạn giao thông, ngay trước ngày cưới dự kiến của chúng tôi. Tôi đã đau đớn đến mức không chấp nhận được sự thật, tự nhốt mình trong ảo tưởng rằng cô ấy vẫn sống, vẫn ở bên tôi. Hôm nay, tôi tổ chức “đám cưới” một mình, với chiếc váy cưới đặt trên ghế và những ký ức tôi tự vẽ nên.
Nhưng nếu tất cả chỉ là ảo giác, thì tiếng nước chảy, hơi nóng trong phòng tắm, tin nhắn trên điện thoại… là gì? Tôi quay lại phòng tắm, nước vẫn chảy, nhưng giờ đây, trên gương mờ sương, hiện lên dòng chữ nguệch ngoạc: “Đừng quên em.”
Tôi không ly hôn được, vì vốn dĩ không có ai để ly hôn. Chỉ còn lại nỗi day dứt khôn nguôi, khi tôi không biết mình đang sống trong thực tại hay lạc mãi trong cơn mơ về Linh
News
“Mẹ kế” sang chảnh sắp cho Thu Quỳnh 1 bài học của Cha Tôi Người Ở Lại: Mới lên phim đã làm 1 điều mà suốt 20 tập chưa đạt được, ngoài đời có cuộc sống đầy bí ẩn
Hình ảnh Lương Thu Trang xuất hiện sang chảnh ở những tập mới nhất của Cha Tôi, Người Ở Lại gây chú ý không nhỏ cho người xem. Bộ phim giờ vàng hot Cha Tôi, Người Ở Lại đã khép lại giai…
Anh sếp trông không mấy uy tín trong phim “Cha tôi, người ở lại” nói gì khi nhiều khán giả đòi sửa kịch bản
Trong số diễn viên trẻ của phim “Cha tôi, người ở lại”, Kiên Trần được nhiều khán giả yêu mến với vai Đại “thiếu gia”. Nhân vật này không chỉ sở hữu gia thế ấn tượng, có tính cách hài…
“Con ước có tiền mua cho ngoại cái bánh kem, để ngoại biết cảm giác ăn bánh kem ra sao”
Trong một ngôi làng nhỏ nép mình bên dòng sông lặng lẽ, Hạnh sống cùng bà ngoại trong căn nhà mái ngói đơn sơ. Hạnh mới mười hai tuổi, nhưng đôi mắt em đã mang những nét trầm tư của…
Tới công chuyện, vợ chồng “cậu Ba” Cao Minh Đạt – Nhật Kim Anh bị réo tên sau ồn ào kẹo rau củ của Quang Linh Vlogs
Bộ Công an vừa triệt phá đường dây sản xuất sữa bột giả cho bà bầu, trẻ sinh non… với doanh thu gần 500 tỷ đồng tại. Công ty Cổ phần Dược quốc tế Rance Pharma và Công ty Cổ…
“Nếu sự tồn tại hiện giờ của bạn là kết quả của việc thay đổi quá khứ của một người khác, bạn sẽ không thể thay đổi quá khứ được nữa.”
Hà Nội một chiều mưa, chiếc xe máy chở Linh và Phong lao vun vút trên đường. Tiếng còi xe, ánh đèn pha, rồi một cú va chạm kinh hoàng. Linh tỉnh dậy trong bệnh viện, toàn thân đau nhức,…
Trong cơn cho:áng vá:ng, tôi lao tới ôm tay người có vẻ là đội trưởng, vừa khóc vừa gào: “Chú ơi, rốt cuộc khi nào nhà nước mới phát người yêu cho cháu vậy ạ?
Cả toa tàu im phăng phắc, như thể thời gian ngừng trôi. Nhóm lính trẻ, chắc vừa từ doanh trại ra, đồng loạt quay lại nhìn tôi, mặt ai nấy đều đờ ra như vừa chứng kiến một màn trình…
End of content
No more pages to load