Nửa đêm, tiếng ngáy của thằng con rể vang lên như cưa gỗ, át cả tiếng đồng hồ tích tắc trong căn phòng nhỏ. Tôi nằm trên ghế sofa, mắt cay xè vì thức khuya, tay cầm tờ đơn ly hôn đã viết xong từ tối. Chữ tôi run run, nhưng rõ ràng: “Ly hôn. Lý do: không hòa hợp”. Tôi viết thay cho con gái, vì nó chẳng đủ can đảm đối diện thằng chồng tệ bạc này.
Thằng rể – thằng Nam – say xỉn từ chiều, về nhà nằm vật ra giường, miệng còn phả mùi bia rẻ tiền. Tôi đã chịu đủ cái cảnh con gái mình khóc lén mỗi đêm, làm việc quần quật nuôi chồng trong khi nó chỉ biết rượu chè, cờ bạc. Đêm nay, tôi quyết định chấm dứt.
Tôi đứng dậy, tay cầm tờ đơn, bước đến lay vai nó. “Nam, dậy! Dậy ký cái này cho tao!” Giọng tôi gằn lên, cố át tiếng ngáy. Nó hé mắt, lờ đờ nhìn tôi, rồi nhìn tờ giấy tôi dúi vào tay. “Gì vậy mẹ?” – nó làu bàu, giọng khàn khàn.
“Đơn ly hôn. Ký đi. Tao viết thay con bé. Mày với nó hết rồi.” Tôi nói thẳng, không vòng vo. Thằng Nam ngồi bật dậy, tay dụi mắt, vẻ mặt tỉnh dần. Tôi nghĩ nó sẽ cãi, sẽ van xin, hay ít nhất là ngạc nhiên. Nhưng không. Nó cầm tờ đơn, đọc lướt qua, rồi cười khẩy.
“Viết hay đấy, mẹ. Nhưng để con sửa chút.” Nó đứng dậy, lảo đảo bước đến bàn, lấy cây bút trên giá sách. Tôi đứng đó, ngỡ ngàng nhìn nó hí hoáy viết gì đó lên tờ giấy. Xong xuôi, nó đưa lại cho tôi, nụ cười trên môi càng rõ.
Tôi cầm tờ đơn, đọc dòng chữ nó vừa thêm vào bên dưới: “Đồng ý ly hôn. Tài sản chung: căn nhà này thuộc về tôi – Nguyễn Văn Nam, vì tôi mua nó trước khi cưới, giấy tờ đứng tên tôi.”
Máu trong người tôi như đông lại. Căn nhà này – căn nhà tôi và con gái đổ mồ hôi sắm sửa, trang trí – hóa ra từ đầu đã là của nó, mua trước khi cưới mà không ai hay biết. Tôi lắp bắp: “Mày… mày nói sao? Nhà này là của mày?”
“Đúng rồi, mẹ. Con định để dành bất ngờ, nhưng mẹ đã muốn chơi lớn thì con chơi tới luôn. Ký xong, mẹ với chị ấy dọn ra ngoài nhé. Con còn ngủ tiếp đây.” Nó ngáp dài, nằm xuống giường, quay lưng lại như chẳng có gì xảy ra.
Tôi đứng chết trân, tờ đơn trong tay giờ không chỉ là giấy ly hôn, mà còn là giấy mất nhà. Đêm đó, tiếng ngáy của nó lại vang lên, đều đặn, lạnh lùng, như xát muối vào lòng tôi.
News
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cuộc đời mình lại có ngày rơi vào cảnh trớ trêu đến vậy. Chồng tôi bị tai nạn giao thông, gãy chân, phải nằm viện cả tuần. Nhà chỉ có hai vợ chồng và…
Lương hưu của ông lên tới 70 triệu mỗi tháng – một con số khủ;ng khiế::p đối với một người làm công chức bình thường
Ông Nam, bố chồng tôi, là một người đàn ông giản dị đến lạ. Ông sống trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ ở ngoại ô, chẳng bao giờ khoe khoang, cũng chẳng để lộ chút gì về cuộc đời…
Tôi với tay lấy điện thoại, tay run run mở khóa
Nửa đêm, tôi đang mơ màng thì tiếng rung của chiếc điện thoại trên bàn đầu giường kéo tôi tỉnh giấc. Màn hình sáng lên trong bóng tối, tôi liếc sang thấy tên chồng – Hoàng – hiện lên cùng…
“Anh vay 10 triệu mà trả có 4 triệu, còn 6 triệu anh định để đấy à? Em cần tiền gấp, anh trả hết đi!”
Hùng và Nam là hai anh em ruột, nhưng tính tình trái ngược nhau hoàn toàn. Hùng, người em, làm ăn chăm chỉ, tiết kiệm từng đồng. Nam, người anh, lại lông bông, thích ăn chơi hơn làm việc. Một…
“Cha tôi, người ở lại” tập 17: Bước sang trang mới, An nay đã trưởng thành
Trong “Cha tôi, người ở lại” tập 17, vợ của Huấn muốn sau khi lấy được quả đồi của bố, sẽ đuổi Việt đi ngay lập tức. Cô muốn cho Việt sang Đức học điều dưỡng, vừa học vừa đi…
“Cha tôi, người ở lại” tập 17: Sau khi 2 anh ra đi, An tự trách bản thân vì đã quá tin tưởng vào thứ gọi là tình cảm gia đình
Trong “Cha tôi, người ở lại” tập 17, vợ của Huấn muốn sau khi lấy được quả đồi của bố, sẽ đuổi Việt đi ngay lập tức. Cô muốn cho Việt sang Đức học điều dưỡng, vừa học vừa đi…
End of content
No more pages to load