Ngày giỗ, chồng tôi tới thật trễ cùng đồng nghiệp, vác theo thùng bia. Cả nhóm ồn ào ăn uống rồi ồn ào kéo nhau đi, để lại “bãi chiến trường”…
Thời con gái, chuyện giỗ quẩy ở nhà, tôi từng là “cánh tay phải” của mẹ. Trước giỗ vài ngày, tôi cùng mẹ lo làm bánh, mua sắm đầy đủ mọi thứ để tới ngày giỗ là bày ra nấu nướng, không cần mua bánh trái bên ngoài, hay phải kêu thợ nấu.
Đến khi lấy chồng, tôi tự hứa sẽ duy trì thói quen ấy. Nhà có đám, tôi thậm chí về trước một đêm để phụ việc bếp núc, nhà cửa.
Trước giỗ, tôi luôn về phụ mẹ dọn dẹp, nấu nướng. Hình minh họa
Những năm đầu làm rể, chồng tôi hết lòng phụ giúp bố vợ chuyện cúng kiếng, kê dọn bàn ghế, tiếp khách. Tan tiệc, chồng còn phụ dọn dẹp rất vui vẻ, nhiệt tình. Các cụ hàng xóm thường vỗ vai bố tôi bảo “dâu hiền con gái, rể thảo con trai”. Bố tôi cười hãnh diện.
Về sau, chồng tôi không còn sốt sắng như trước. Bố không nói ra, nhưng nhìn ánh mắt ngóng trông của bố, cũng đủ biết bố mong chàng rể sớm có mặt, phụ bố một tay. Những lúc ấy, tôi chỉ biết chống chế: “Chồng con hôm nay có việc quan trọng nên về trễ”.
Thú thật, tôi nói vậy mà không dám nhìn thẳng mắt bố. Nếu bữa giỗ có việc quan trọng, tại sao tối trước ngày giỗ không tranh thủ về phụ giúp bố một tay, mà đợi đến trưa, khi khách khứa có mặt đông đủ, chồng mới đến dự cùng với mấy người đồng nghiệp, trên tay là một thùng bia.
Bố tôi không hề vui, tôi biết, thay vì mang thùng bia, chồng tôi có thể đem giỏ trái cây sang cúng, sẽ được lòng bố hơn.
Đến trễ, chồng tôi nêu lý do như cách tôi vừa chống chế với bố. Bố cười vui vẻ, ra điều thông cảm, tíu tít mời bạn của con rể nhập tiệc. Giỗ xong, chồng lại đi mất hút cùng mấy người bạn, bỏ lại “bãi chiến trường”.
Tôi buồn vì cả năm gia đình bên vợ mới có một cái giỗ, nhà lại neo người, vậy mà chồng chẳng khéo thu xếp những năm đầu mới làm rể.
Tôi nghĩ, dù bận rộn đến mấy, dâu/rể cũng phải thể hiện nghĩa vụ với gia đình nhà chồng/vợ một cách đầy đủ, trọn vẹn, huống gì tôi là đứa con duy nhất trong nhà.
Có lần nghe bố kể chuyện ngày bố mới về làm rể nhà ngoại, mỗi khi nhà có giỗ chạp, bố qua sớm têm trầu, sửa soạn nhà cửa phụ bố vợ. Tới giờ tiệc thì bố làm bồi bàn, rồi thì trà nước, tiễn khách, đói đến mệt xỉu. Thời ấy, phải sang hàng xóm mượn bàn ghế, nên giỗ xong, còn phải khiêng trả.
Tôi nghe bố mà “nhột” quá. Giận chồng bởi đã góp ý chuyện này, nhưng anh ấy thủng thẳng: “Anh bận mà, giỗ chứ đâu phải chuyện gì ghê gớm. Sao em không kêu thợ nấu cho khỏe, người ta bao cả chuyện bàn ghế, chén dĩa, cả người chạy bàn…”.
Giỗ quẩy ở gia đình chồng, tôi rất chu toàn. Hình minh họa
Biết như thế là khỏe. Nhưng mẹ tôi thích ngày giỗ, con cháu mỗi người phụ giúp một tay cho vui, bếp núc ngày giỗ phải rộn ràng, đàn bà con gái ngày giỗ mà rảnh quá thấy… sao sao ấy.
Chuyện giỗ quẩy ở gia đình chồng, tôi rất chu toàn, chồng tôi cũng từng ghi nhận những nỗ lực của tôi với gia đình nhà chồng, sao anh ấy lại đối xử tệ với bên vợ như thế?
Tôi nghĩ, phận làm dâu, làm rể đều có nghĩa vụ như nhau. Dâu hay rể cũng đều là con, là người một nhà, phải có trách nhiệm với từng sự kiện trong gia đình.
Tôi mong chồng mãi là “rể thảo”, là “con trai”, chứ đừng là “khách”, đừng thờ ơ, xa lạ với những gì đang diễn ra trong gia đình nhà vợ.
News
Ngày cưới diễn ra trong một nhà hàng sang trọng, đúng lúc này một chiếc xe sang đỗ trước cửa nhà hàng, mang theo 1 l:ẵng hoa ta:ng
Lan và Thắng từng là một cặp đôi đẹp trong mắt bạn bè thời đại học. Năm năm bên nhau, từ những ngày ôn thi căng thẳng, những buổi hẹn hò giản dị ở quán nước ven đường, đến những…
Thương vợ tăng ca ở công ty tôi mua đồ ăn tối tới, nhưng khi vừa đến cửa thì thấy bố vợ đèo cô ấy vào nhà nghỉ
Hùng và Linh yêu nhau từ những ngày còn ngồi trên ghế giảng đường đại học. Hùng, một chàng trai hiền lành, ít nói, đã bị cuốn hút bởi nụ cười rạng rỡ và tính cách sôi nổi của Linh….
U40 tôi cầm cố nhà để cứu người yêu chưa một lần gặp mặt
Tôi tên là Phong, 32 tuổi, sống một mình trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành Sài Gòn – tài sản duy nhất bố mẹ để lại trước khi qua đời. Cuộc sống của tôi bình lặng, làm nhân viên…
“Người ta biết lựa cơm gắp mắm, em cứ khéo thu vén là ổn thôi” nhưng cô ấy chỉ bĩu môi, quay đi
Tôi và Thảo lấy nhau được gần chục năm, cuộc sống cũng bình thường như bao cặp vợ chồng khác ở thành phố. Tôi làm công nhân viên chức, lương tháng hơn chục triệu, đều đặn đưa cho vợ 5…
Mọi chuyện sẽ không v:ỡ l:ở nếu như hôm tới dọn nhà cũ của bố tôi phát hiện tờ giấy dưới kệ tủ
Ngày giỗ đầu của bố, cả gia đình tụ họp tại ngôi nhà cũ ở ngoại ô. Không khí trầm lắng, mùi hương khói nghi ngút từ bàn thờ hòa quyện với tiếng xì xào của mấy anh em. Bố…
Gần nửa năm trôi qua, anh gửi hồ sơ khắp nơi, từ công ty lớn đến startup, nhưng chỉ nhận được những cái lắc đầu hoặc im lặng.
Hà Nội những ngày đầu tháng Ba, trời vẫn còn se lạnh, nhưng cái lạnh chẳng thấm tháp gì so với sự nặng nề trong lòng Trung. Anh vừa bước qua tuổi 40, từng là một nhân viên văn phòng…
End of content
No more pages to load